Quý Văn bị khiêng đi, buổi chầu sớm cũng không tiếp tục được nữa, Quý Thính sảng khoái thoải mái về nhà ngủ bù, Thân Đồ Xuyên thấy nàng về sớm như vậy thì biết chắc chắn đã có chuyện: "Có phải trong cung có việc gấp gì không?" Quý Thính nghĩ lại cái bản mặt tức giận đến mức vàng như nghệ của Quý Văn, thuận miệng đáp một tiếng: "Ừ, cơ thể hoàng thượng không khỏe nên bãi triều sớm." "Đang yên đang lành sao cơ thể lại không khỏe..." Thân Đồ Xuyên nói xong dừng lại một chút, mắt hơi nheo lại, "Nàng làm gì rồi?" "Hắn kiếm chuyện với ta, ta vặn lại thôi." Quý Thính thấy hắn hỏi thì lập tức hào hứng kể lại chuyện đã xảy ra một lượt, kể xong còn không quên tự cãi cho mình: "Ta cũng không muốn so đo với hắn nhưng hắn cứ bày cái dáng vẻ khăng khăng muốn trị tội ta ra, nếu ta không phân bua vì bản thân mấy câu thì quá là oan uổng." "Lần này đúng là hoàng thượng chọc đến Thính nhi trước, không trách Thính nhi phản kích lại." Thân Đồ Xuyên vốn định nói nàng mấy câu để sau này nàng khiêm tốn một chút, nhưng thấy nàng phấn chấn như vậy, nhớ lại những ấm ức nàng phải chịu ở kiếp trước, nhất thời lời nhắc nhở không nói ra khỏi miệng được nữa. Quý Thính lại cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói ta này kia." "Nàng làm rất tốt, sao ta lại nói nàng cơ chứ." Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng. Quý Thính chớp mắt: "Nói vậy là sau này ta có thể tiếp tục làm như thế?" Thân Đồ Xuyên trầm ngâm phút chốc: "Ít nhiều gì cũng phải tém lại một chút." "Yên tâm, ta có chừng mực." Quý Thính tự tin nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, kiếp trước khiêm tốn làm kẻ dưới cũng không khiến hắn có chút lương tâm nào, ngược lại tình hình bây giờ là ta không thể làm gì hắn, hắn cũng không giết ta được, nếu hai bên đều cứng, ta cần gì phải làm khó mình." Dã tâm của nàng lớn hơn Quý Văn, nói không chừng cứ tiếp diễn thế này mãi lại có thể khiến Quý Văn tức đến mức gặp nguy hiểm, ngay cả sức lên triều cũng không có, vậy thì nàng sẽ trở thành người ở vị trí độc tôn. Thân Đồ Xuyên bật cười, đang định nói gì với nàng thì Mục Dự Chi bưng một cái bát tới, Quý Thính nhìn thấy cái bát trên tay hắn ta thì khuôn mặt nhỏ nhăn hết cả lại: "Trước khi ra ngoài ta đã uống một bát rồi." "Cái điện hạ uống trước đó là thuốc chữa bệnh lạnh của các thái y, còn cái này là để điện hạ có thể sinh con đẻ cái như các nữ tử bình thường khác, không phải cùng một loại." Mục Dự Chi mỉm cười nói. Quý Thính không nhịn được nhổ nước bọt: "Ngươi không sợ dược tính xung đột nhau?" ""Điện hạ yên tâm, khi nhận được đơn thuốc thì ta đưa đến Thái Y Viện, được các thái y xác nhận rồi mới nấu cho điện hạ uống." Mục Dự Chi không nhanh không chậm nói. Quý Thính nghe vậy thì biết không thể không uống, thở dài một hơi, nhận lấy bát thuốc nhiệt độ vừa phải với tâm trạng bức bối. Nàng uống vội, đến lúc nuốt ngụm cuối cùng xuống thì vị đắng mới sộc lên, nàng khẽ rên một tiếng, bỏ bát lại rồi chạy về nhà bếp, chắc là tìm mứt hoa quả ăn. "Quên không nói với điện hạ, trong thuốc này có mấy vị vô cùng đắng, ta đúng là quá bất cẩn." Mục Dự Chi ngoài miệng tự trách nhưng vẻ mặt thì thản nhiên, vừa nhìn đã biết là cố ý. Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn hắn ta: "Nàng không muốn sinh con dưỡng cái." "Dù là sinh hay là nuôi cũng cần tốn rất nhiều tinh thần và sức lực, ta cũng không muốn người sinh con." Mục Dự Chi bình tĩnh đối diện với hắn: "Nhưng con người đều thay đổi, nếu như một ngày nào đó điện hạ đột nhiên muốn có con cái của chính mình thì sao?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày: "Nếu ngươi đã đưa đơn thuốc cho Thái Y Viện xem rồi thì nên biết rằng cơ thể nàng dù uống nhiều thuốc hơn nữa cũng không thể mang thai sinh con như nữ tử bình thường." "Vẫn phải thử." Mục Dự Chi nhìn theo hướng Quý Thính vừa đi, một lúc lâu sau khẽ thở dài. Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát, cuối cùng cũng không tiếp tục khuyên hắn ta từ bỏ nữa, trực tiếp quay người đi tìm Quý Thính. Quý Thính nhìn thấy hắn thì lập tức nói: "Đến bây giờ trong miệng ta vẫn còn đắng, ăn gì cũng không thấy mùi vị gì cả, ngươi mau đi khuyên Dự Chi bảo hắn đừng nấu thuốc cho ta nữa." "Lần này sợ là ta không khuyên được." Thân Đồ Xuyên vuốt tóc nàng: "Vì thế chỉ có hai cách để giải quyết." "Cách gì?" Quý Thính hỏi ngay. Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên: "Thứ nhất là sau này ta cùng uống với nàng, nàng đắng ta cũng đắng, thứ hai là mỗi lần Mục Dự Chi đưa thuốc đến, chúng ta lén đổ đi." "...Hai cách này nghe có vẻ chẳng ra sao." Quý Thính cạn lời. Thân Đồ Xuyên xoa gò má của nàng: "Vậy thì không còn cách gì khác." Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Tự ta nghĩ, chắc chắn sẽ tốt hơn cách này của ngươi." Nàng nói xong thì ngồi xuống cạnh bàn, vừa ăn bánh ngọt vừa nghĩ cách, cứ ngồi nghĩ mãi thành ra buồn ngủ, gật gù nằm nhoài ra bàn. Thân Đồ Xuyên không làm phiền nàng, chờ nàng ngủ hẳn thì ôm nàng lên giường, còn Quý Thính thì không nghĩ ra được cách giải quyết nhưng vì ngủ quá thoải mái nên ngủ thẳng đến trưa. Sự thật chứng minh nghĩ cách gì cũng đều không có tác dụng, sau khi bị nàng lừa mấy lần thì Mục Dự Chi cảnh giác hơn hẳn, lần nào cũng phải tận mắt nhìn nàng uống thuốc xong mới đi, nếu không dù nàng nói gì, làm gì hắn ta cũng bám theo như hình với bóng. Mặc dù bây giờ không cần phải uống thuốc dưỡng dinh nữa nhưng mỗi ngày đều phải uống hai bát thuốc đắng, còn khổ hơn so với lúc uống thuốc dưỡng sinh, Quý Thính uống thuốc mà ăn cơm cũng không ngon, tâm trạng cũng ngày càng phiền muộn. Không thể trút giận ở nhà, cả ngày nàng trút lên người Quý Văn, không nghe theo tên khốn như ngày thường nữa mà hễ có gì không vừa lòng là nói thẳng ngay, không chỉ nói không thôi mà còn có lý, có chứng cứ khiến Quý Văn không phản bác được gì. Chiêu này khá là hữu dụng, mỗi lần nhìn thấy gương mặt tái mét của Quý Văn thì nàng cảm thấy có thể uống thêm hai bát thuốc nữa. Sông xuân nước ấm, cỏ mọc én bay, chẳng mấy chốc đã đến cuối xuân đầu hè. "Dạo gần đây điện hạ ăn ít cơm nhưng tinh thần ngày càng tốt, xem ra thuốc của Mục ca ca vẫn có tác dụng." Phù Vân vô cùng vui vẻ. Quý Thính đặt cái bát đã uống cạn xuống, nhanh chóng nhét một miếng bánh vào miệng, đợi vị đắng dịu gần hết rồi mới không vui nói: "Thuốc của hắn chữa bệnh không thể mang thai, nếu có tác dụng thật thì vì sao bây giờ ta vẫn chưa mang thai?" "Đúng nhỉ, điện hạ tới kỳ kinh nguyệt chưa?" Thân Đồ Xuyên vừa vào cửa thì nghe thấy câu hỏi ngây thơ ngớ ngẩn của Phù Vân, hắn im lặng nhìn về phía Quý Thính, nghe thấy Quý Thính không hề băn khoăn gì mà lắc đầu nói: "Không, thái y nói sinh con và kỳ kinh nguyệt cũng liên quan đến nhau, ta không thể sinh con không có nghĩa là kỳ kinh nguyệt vẫn bình thường." "Nói như vậy thì thuốc của Mục ca ca đúng là không có tác dụng gì, thể trạng điện hạ tốt chắc là do thuốc của thái y có tác dụng." Phù Vân nghiêm túc nói. Quý Thính liếc y một cái: "Không thể là vì tâm trạng ta tốt lên khí sắc mới tốt sao?" Nghĩ mấy ngày nay nàng đối đầu với Quý Văn uổng phí rồi hả? "Vâng vâng vâng, điện hạ nói cái gì thì chính là cái đó." Phù Vân mỉm cười. Quý Thính bóp mặt y: "Lời này của ngươi vừa nghe đã biết không phải thật lòng." Phù Vân kêu than, Thân Đồ Xuyên tiến lên cắt ngang: "Nhà bếp hầm canh gà, Phù Vân đi xem đã được chưa, nếu được rồi thì bưng lên đây cho điện hạ." "Được, ta đi ngay." Phù Vân vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Quý Thính nhìn theo y đi khỏi, lúc này mới liếc xéo Thân Đồ Xuyên: "Gần đây hắn càng ngày càng nghe lời ngươi rồi đó." "Nếu không có liên quan đến Thính nhi thì hắn cũng không nghe lời như thế." Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên, lát sau đắn đo nói: "Bây giờ Phù Vân cũng mười tám rồi." Quý Thính nghe hắn nhắc đến độ tuổi của Phù Vân thì bỗng hơi xúc động: "Đúng vậy, mười tám rồi, thấm thoát đã theo ta sáu năm rồi... Không, nếu tính cả kiếp trước thì là mười sáu năm, cũng không cần biết hắn hơn hai mươi tuổi ở kiếp trước hay mười tám tuổi bây giờ, ta đều cảm thấy hắn vẫn như một đứa trẻ con." "Cho nên mới không cần kiêng dè gì thảo luận kỳ kinh nguyệt với hắn?" Thân Đồ Xuyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng. Quý Thính dừng một chút, nheo mắt lại hỏi: "Lại ghen?" "Không phải ghen, chẳng qua cảm thấy điện hạ nên chú ý nam nữ khác biệt." Thân Đồ Xuyên nhìn nàng. Quý Thính không phục: "Hắn chỉ là một đứa trẻ." "Ta mười bốn tuổi đã mộng tinh, đó đã là hơi muộn so với các nam tử khác rồi, Phù Vân cơ thể khỏe mạnh, không biết bắt đầu từ khi nào." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói. Mặt Quý Thính cứng đờ, rõ ràng rất khó gắn cái việc mà nam nhân nào cũng có với Phù Vân. "Tính cách hắn vẫn còn ngây thơ nhưng cơ thể đã là một nam nhân thực thụ rồi, đứng lên còn cao hơn nàng một cái đầu, vai cũng rộng hơn một nửa, điện hạ xác định vẫn muốn nói với hắn về mấy chuyện phóng khoáng đó?" Thân Đồ Xuyên nhướng mày. Quý Thính im lặng chốc lát, ưu phiền nhìn hắn: "Ta biết ngươi có ý gì... Thôi bỏ đi, sau này ta sẽ chú ý hơn là được." "Vậy còn tạm được." Thân Đồ Xuyên hài lòng. Quý Thính bĩu môi, một lát sau đột nhiên nói: "Nhắc đến chuyện này, kiếp trước danh tiếng ta không tốt, liên lụy đến Phù Vân và Chử Yến chẳng có mấy nhà mai mối cho, đời này làm lại, có phải cũng nên bàn chuyện hôn sự cho họ không? Đúng rồi, còn Dự Chi... Nhưng mà thân phận tạm thời của Dự Chi vẫn là thị phu của ta, không dễ cưới thê tử, nhưng nạp thiếp thì chắc là được." Dù sao triều Lẫm cũng không có điều luật nào yêu cầu thị phụ không được nạp thiếp. Thân Đồ Xuyên vốn chỉ muốn nàng chú ý đến việc nam nữ khác biệt, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, gật đầu một cái nói: "Quả thực nên cưới vợ rồi, bây giờ danh tiếng điện hạ đang tốt, cũng rửa sạch những tin phong lưu trụy lạc trước kia, danh tiếng của những người bên cạnh điện hạ cũng tốt lên theo, nếu lúc này thầm để lộ ra ý muốn tìm thông gia thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều thế gia bằng lòng." "Vậy thì cứ quyết định như thế, tối nay hỏi bọn họ trước, nếu không có ai phản đối thì bắt đầu mai mối cho bọn họ." Quý Thính quyết định. Thân Đồ Xuyên nghiêm túc phụ họa: "Điện hạ sáng suốt, nên càng sớm càng tốt, chi bằng nhân lúc bọn họ đều ở nhà, trực tiếp gọi họ đến bảo một tiếng, được không?" Quý Thính nghĩ một lát, cảm thấy thế cũng được, Thân Đồ Xuyên thấy nét mặt nàng thả lỏng thì lập tức đặt chén trà xuống đứng dậy: "Ta đi gọi bọn họ luôn." Hắn nói dứt lời thì đi luôn không cả quay đầu lại. Quý Thính gọi hắn hai tiếng mà cũng không gọi lại được, chỉ đành lẩm bẩm một câu: "...Bảo người dưới đi gọi là được, cần gì phải tự mình đi chứ." Nhưng mà bóng dáng Thân Đồ Xuyên đã mất hút rồi, đương nhiên không nghe thấy câu nói đó của nàng. Một lát sau, cả nhà tụ tập ở gian nhà chính, Quý Thính nói ra suy nghĩ của mình. Phù Vân xù lông lên ngay tức khắc: "Ta không thành thân! Mấy đứa bạn của ta thành thân xong, ra ngoài cưỡi ngựa thôi cũng phải báo trước với thê tử, ta còn lâu mới cần cuộc sống như thế!" "Ta cũng không muốn thành thân." Chử Yến lạnh lùng ôm đao: "Không hứng thú." Quý Thính đã sớm đoán ra bọn họ tạm thời không muốn, thấy bọn họ phản đối như thế cũng không ngạc nhiên, chờ hai người thể hiện thái độ xong thì quay đầu nhìn Mục Dự Chi. Mục Dự Chi chậm rãi uống một hớp trà rồi mới nhìn nàng: "Là phò mã gia bảo điện hạ làm vậy sao?" Thân Đồ Xuyên bình thản ngồi bên cạnh, cứ như phò mã gia trong miệng Mục Dự Chi không phải hắn vậy. "...Là ta lo cho chuyện lớn cả đời của các ngươi, liên quan gì đến hắn?" Quý Thính khó hiểu. Trước đó vài ngày, Mục Dự Chi nói với nàng muội muội hắn ta đã qua đời, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy khó chịu, hôm nay nghĩ đến hơn sự của bọn họ thì cảm thấy trong nhà hắn ta có một người chăm sóc ân cần chu đáo cũng không tệ. "Không sai, tất cả đều là ý của điện hạ." Thân Đồ Xuyên lập tức phụ họa, "Nhưng ta cũng cảm thấy ngươi cũng đến tuổi thành hôn rồi, dù sao tính tuổi mụ thì ngươi còn hơn ta và điện hạ hai tuổi, sao có thể một mình mãi." Quý Thính tán thành gật đầu. Mục Dự Chi thản nhiên nhìn cặp phu thê nào đó: "Một mình ta rất tốt, không nhọc điện hạ và phò mã gia quan tâm." "Cũng không bắt các ngươi thành thân ngay lập tức, chỉ muốn các ngươi gặp gỡ nhiều người hơn, nếu gặp ai vừa ý thì mới nói chuyện tiếp." Quý Thính vẫn có lòng tốt khuyên bảo như cũ. Mục Dự Chi suy tư chốc lát: "Điện hạ nói cũng có lý." Mắt Quý Thính sáng lên: "Ngươi chịu đi gặp mặt với cô nương?" "Ta biết điện hạ muốn tốt cho ta nên bằng lòng nghe theo điện hạ, nếu ta cũng muốn tốt cho điện hạ, điện hạ có thể nghe theo ta không?" Mục Dự Chi nhìn nàng. Thân Đồ Xuyên có dự cảm không tốt, lặng lẽ chắn phía trước Quý Thính: "Ngươi muốn làm gì?" "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy phủ trưởng công chúa quá trống vắng, nếu điện hạ chịu nạp thêm mấy thị phu thì sẽ náo nhiệt lên." Mdx tựa cười mà như không phải cười, "Ta cũng chỉ muốn tốt cho điện hạ, suy cho cùng người có phúc tam thê tứ thiếp, là điều ai cũng muốn, bây giờ điện hạ không chịu cũng giống như ta không muốn thành thân thôi, đều vì chưa từng thử nên mới không biết sự tuyệt vời của nó." Thân Đồ Xuyên: "..." Quý Thính thò đầu ra từ sau lưng hắn, vô cùng ngây thơ nhìn Mục Dự Chi: "Nếu ta chịu nạp thị phu thì ngươi sẽ đồng ý thành thân hả?" Thân Đồ Xuyên: "...Điện hạ." "Khụ, ta chỉ hỏi bừa thôi, dù sao ta cũng đồng ý với ngươi không nạp thị phu trong vòng ba năm rồi." Quý Thính vội nói. Giọng Thân Đồ Xuyên bỗng trở nên nguy hiểm: "Chỉ ba năm?" "Ngươi yên tâm, ta chắc chắn tuân thủ cam kết." Quý Thính thề thốt son sắt. Thân Đồ Xuyên không vui nổi: "Ý của điện hạ là định ba năm sau nạp thị phu sao? Nhưng ta nhớ rõ ràng là lúc trước nàng đã nói cả đời không có ý định này." "...Ta nói lúc nào, sao ta chẳng nhớ gì hết?" Quý Thính ngây ngốc. Thân Đồ Xuyên cười khẩy: "Một ngày điện hạ bận trăm công nghìn việc, không nhớ cũng bình thường." "Ngươi bớt kỳ quái như thế cho ta, ta không nhớ thì ngươi nhắc ta là được, nếu ta từng hứa thì ta sẽ tuân thủ." Quý Thính không vừa lòng. Hai người ngươi một câu ta một câu không ai nhường ai, Phù Vân ở bên cạnh từ xù lông biến thành ngây ngốc, nhưng cũng chỉ mất một lúc. Trong lúc y không biết có nên tiếp tục phản kháng nữa hay không thì thấy Mục Dự Chi bình tĩnh ra hiệu bằng mắt cho y, sau đó dẫn y và Chử Yến đi mất. Ha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]