Quân Mẫn Tâm thấy Trần Tịch thì căng thẳng trong lòng lập tức buông lỏng, cuối cùng khôngchống đỡ được thân thể mệt mỏi do độc Thiên Trúc giày vò, bỗng trước mắt tối sầm, té xỉu.
Tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong phủ đệ của tiểu thúc và Trần Tịch, ánh nến chiếu xuống bên giường. Nam nhân trẻ tuổi có mái tóc dài màu bạc và nam nhân tóc đen có đôi mắt tím tuấn mỹ phân ranhẹ nắm hai tay Quân Mẫn Tâm, vẻ mặt ngưng trọng nghiên cứu gì đó.
Trần Tịch đứng nghiêng đầu ở một bên, đúng lúc đối diện với tầm mắt đầysương mù của Quân Mẫn Tâm. Hắn kinh hỉ nói: “Vương Gia, sư phụ, Mẫn Nhitỉnh!!”
“Cháu gái nhỏ, con như nào rồi?” Quân Nhàn sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng, giọng nói có chút khàn khàn mệt mỏi.
Quân Mẫn Tâm cảm thấy trước mắt là một mảnh sương mù mờ mịt, mặc dù rất cốgắng mở mắt nhưng chỉ thấy trước mặt có bóng người quen thuộc đang đungđưa, mơ hồ nhìn không rõ lắm. Nàng nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, bìnhtĩnh yếu ớt nói: “Vì sao mắt con nhìn không rõ?”
Sau đó nàngthoải mái cười một tiếng: “Phụ thân và tiểu thúc không bị thương chứ?Con biết tiểu thúc phúc lớn mạng lớn, làm sao có thể bị giết dễ dàng…Không có việc gì thì tốt.”
“Độc đã xâm nhập vào gan con, đôi mắtbị ảnh hưởng nhẹ, chờ tìm được thuốc giải sẽ tốt lên.” Tĩnh Vương dịudàng vuốt ve gương mặt gầy đi không ít của nàng, trong giọng nói xen lẫn đau lòng và áy náy hiếm thấy:
“Tiểu thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thay-doi/1856366/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.