Quân Mẫn Tâm bị chínhmẫu thân của mình giam lỏng tại cung Chu Vinh - nơi sâu nhất trong Thiên Điện. Đó là một cung điện nhỏ ít người lui tới, mặc dù không đến nỗitan hoang nhưng lại tĩnh mịch tới mức khiến người ta sởn tóc gáy.
Một mình Quân Mẫn Tâm bị áp giải vào trong điện này, ánh sáng bốn phía cómàu xanh âm u, thỉnh thoảng có vài màn che bằng lụa trắng tung bay phấpphới giống như gọi hồn. Cánh cửa phía sau nặng nề đóng lại, sau đó âmthanh khoá cửa sột soạt vang lên, Quân Mẫn Tâm ôm lấy hai cánh tay đangnổi da gà, không yên lòng quan sát bày biện bốn phía lạnh ngắt.
Trên bàn để một lư hương không dùng, lúc này lại giống như ma quỷ giươngnanh múa vuốt. Quân Mẫn Tâm rùng mình, ôm lấy lồng ngực đang có cảm giác đau đớn mơ hồ, khẽ ho vài tiếng.
Trong góc chợt truyền tới giọng nữ rất nhỏ nhưng quen thuộc: “Công chúa… Là người sao?”
Quân Mẫn Tâm lui về phía sau một bước, khàn giọng quát khẽ: “Người nào?!”
Trong bóng tối hai bóng dáng mảnh khảnh dắt nhau đi ra. Quân Mẫn Tâm híp mắtnhìn kĩ một hồi mới nhận ra hai người kia là nha hoàn cận thân của nàng – Mộc Cẩn và Kim Lan!
Lúc này, tóc tai hai người bù xù, quần áo cũ rách, khuôn mặt có vài chỗ tím bầm ứ đọng, từng vết máu do bị roi đánhhằn lên quần áo càng thêm đáng sợ. Quân Mẫn Tâm kinh hãi nhào tới:
“Mẫu thân dụng hình với các ngươi ư?! Các ngươi bị giam ở chỗ này đã bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thay-doi/1856365/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.