🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hắn kích động, trong đôi mắt bắt đầu hiện lên tia đỏ, ngón tay run rẩy.

Ta chưa từng thấy Phong Dật mất bình tĩnh đến mức này.

Xưa nay, hắn là công tử nổi tiếng phong lưu và bạc tình nhất kinh thành, bên cạnh luôn có vô số nữ nhân đến mức chẳng thể nhớ hết tên.

Ta khẽ kéo tay áo Phong Triệt, ý bảo hắn không cần phải bảo vệ ta như vậy.

Đã đến lúc ta nên nói rõ ràng với Phong Dật.

"Nhị công tử, thật xin lỗi."

Ta mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hướng về người đứng bên cạnh:

"Người ta luôn tìm kiếm là ca ca ngươi."

"Người ta muốn báo ân cũng là ca ca ngươi."

"Trước đây ta đã nhầm… Ngươi muốn ta bồi thường điều gì cũng được, nhưng từ nay đừng đến quấy rầy ta nữa."

Lời nói của ta đầy lạnh lùng và chán ghét, hoàn toàn khác với sự mềm mỏng trước đây.

Trong khoảnh khắc, gương mặt hoàn mỹ của Phong Dật như rạn vỡ.

"Lý Trường Ương, ta không tin!"

"Nàng nói lại lần nữa!"

Phong Dật, công tử phong lưu kiêu ngạo của kinh thành, giờ đây mắt đỏ hoe, đáng thương đến không ngờ.

Hai tay hắn run rẩy, như muốn kéo ta ra khỏi Phong Triệt.

Nhưng Phong Triệt rút kiếm ra, lạnh lùng chặn hắn lại.

Đôi mắt giống hệt nhau, nhưng ánh nhìn của Phong Triệt lại lạnh lùng và kiêu hãnh:

"Phong Dật, ngươi nên gọi công chúa một tiếng ‘đại tẩu’."

"Ta cho nàng một cơ hội cuối cùng để giải thích rõ ràng." Phong Dật, mắt đỏ hoe, giọng run run, gào lên với ta.

"Những điều cần giải thích ta đã nói hết rồi, Nhị công tử vẫn không tin sao?"

Ta kéo Phong Triệt lại gần, để hắn tựa lưng vào một gốc cây đang nở rộ hoa.

Sau đó, ta nhón chân, hôn lên môi hắn.

Sắc mặt Phong Dật đen lại đến cực điểm, đôi mắt đỏ ngầu đầy phẫn nộ, hắn quay người chạy khỏi viện của ta.



Phong Triệt, người vừa bị ta hôn, đứng bất động tại chỗ, hai má đỏ bừng, đôi mắt khép hờ.

"Công chúa, chúng ta…"

Ta nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ như cánh hoa đào của hắn, nhẹ giọng nói:

"Triệt ca ca, ân cứu mạng năm ấy, ta muốn lấy thân báo đáp."



Hai ngày sau, Phong Dật vẫn chưa chịu từ bỏ.

Hắn mua rất nhiều những bông hoa đỏ rực, chất đầy trước cửa phủ công chúa.

Khi ta vừa bước ra, hắn đã lo lắng tiến lại gần, ánh mắt không rời khỏi cổ ta:

"Ca ca ta… không làm gì nàng chứ?"

Ta kéo cao cổ áo, lạnh nhạt đáp:

"Phong Nhị công tử không ở trong kỹ viện, không ngủ trong vòng tay giai nhân, sao lại tới đây làm gì?"

Hắn chỉ vào đống hoa ngập dưới chân:

"Trường Ương, những thứ này là tặng nàng."

Những đóa mẫu đơn, thược dược đỏ rực… loại nào cũng có, rõ ràng đã tiêu tốn không ít bạc.

Ta lười biếng thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi:

"Phong Nhị công tử có ý gì?"

Lần đầu tiên, Phong Dật tỏ ra khẩn trương:

"Đừng ở bên ca ca ta."

"Trở lại bên ta đi."

"Công chúa điện hạ, ta sai rồi. Nếu được ở bên nàng, ta sẽ không dính dáng đến bất kỳ nữ nhân nào nữa."

Ta nhìn gương mặt gần như giống hệt Phong Triệt, thản nhiên đáp:

"Nhưng ta không thích ngươi. Dù Phong Nhị công tử có làm gì đi nữa, cũng vô ích."

Đám công tử ăn chơi ở kinh thành theo sau Phong Dật, nhìn cảnh tượng này mà bật cười ha hả:



"Phong Nhị, ngươi thật vô dụng!"

"Trước đây công chúa theo đuổi ngươi, giờ lại đến lượt ngươi đuổi theo công chúa, mà nàng còn chẳng thèm để mắt tới."

"Phong Nhị, ngươi cũng có ngày hôm nay!"

"Vài ngày trước, nhà Thị lang còn tới hỏi chuyện hôn sự, ngươi không định cưới tiểu thanh mai của mình sao?"

Phong Dật nghiến răng, ánh mắt đầy tức giận:

"Đám các ngươi im miệng lại!"

Hắn vội quay sang giải thích với ta:

"Công chúa, đừng nghe họ nói bậy. Ta không muốn cưới ai khác, cũng sẽ không cưới ai khác. Ta chỉ muốn nàng thay đổi quyết định."

Ta mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt:

"Ta thích nam nhân biết giữ mình."

"Phong Nhị công tử, ngươi có quá nhiều nữ nhân bên cạnh."

Phong Dật nghe xong, trầm mặc một lát, rồi như hạ quyết tâm:

"Ta hiểu rồi."

Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy hy vọng, giọng khàn khàn, thấp giọng cầu xin:

"Công chúa, xin hãy chờ ta, cho ta một cơ hội nữa."

Một câu "ta thích nam nhân biết giữ mình" của ta vốn chỉ để khiến Phong Dật biết khó mà lui.

Thế mà hắn lại xuất gia.

Hắn cạo đi mái tóc của mình, đoạn tuyệt hồng trần.

Tin tức truyền về hoàng thành, những nữ nhân từng ái mộ Phong Dật khóc đỏ cả mắt.

Khắp nơi xôn xao bàn tán:

"Rốt cuộc là tiểu thư quốc sắc thiên hương nào, có thể khiến Nhị công tử Phong gia phong lưu nhất kinh thành phải từ bỏ hồng trần, cạo đầu xuất gia?"

"Đúng là nhân quả báo ứng! Nhị công tử Phong gia bạc tình, làm tổn thương bao nhiêu nữ nhân, giờ cũng đến lượt hắn nhận trái đắng!"

Sau khi xuống tóc, Phong Dật khoác lên mình áo cà sa trắng, chuẩn bị rời kinh đến một ngôi chùa tu hành một năm.

Hắn thề sẽ giữ gìn thanh quy giới luật, trả hết nợ tình duyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.