🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dù đôi mắt ta không thể nhìn thấy, nhưng ta vẫn cố gắng muốn nhìn rõ gương mặt và biểu cảm của hắn.

"Những lời ngươi nói, còn giữ lời chứ? Không phải chỉ để lừa ta ngậm thảo dược, đúng không?"

"Nếu ta vẫn mù, vẫn tàn phế, không thể hồi phục…"

"Điện hạ, ta sẽ cưới người, mãi mãi giữ lời."

Đôi mắt mù lòa của ta nóng bừng lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hắn luống cuống, tìm cách dỗ dành ta:

"Điện hạ đừng khóc! Nếu sợ ta đổi ý, vậy chúng ta cưới nhau ngay tại đây?"

Hắn dùng vạt áo của mình buộc vào vạt áo ta.

"Như vậy, chúng ta đã đồng sinh cộng tử, không ai rời khỏi ai được nữa."

Đêm trước hội đèn lồng Thượng Nguyên, Phong Triệt trèo qua tường phủ công chúa để tìm ta.

Trên đùi hắn là một thanh trường kiếm, trong tay ôm một nắm quả dại.

"Quả mâm xôi, công chúa muốn thử không?"

Dưới vực sâu ngày ấy, khi mắt ta đã mù, chân gãy, chính Phong Triệt đã cõng ta đi khắp nơi tìm quả dại lót dạ.

Tất cả rau quả đều được hắn thử trước.

Xác nhận không có độc, hắn mới đưa cho ta ăn.

Hắn nhặt quả lên, đưa đến bên môi ta.

Khi ấy ta không thấy gì, có vài lần lưỡi chạm phải ngón tay hắn, răng vô tình cắn vào đầu ngón tay.

Hắn chịu đau, vẫn nhẹ nhàng kiên nhẫn thì thầm bên tai:

"Công chúa, đừng vội."

Trong số đó, có vài loại quả vừa chua vừa ngọt, mọng nước, nhưng ta không biết tên chúng.

Sau khi trở về hoàng thành, ta chưa từng được ăn lại.

Phong Triệt nhảy xuống từ tường viện, nở nụ cười:

"Công chúa còn nhớ không? Dưới vực sâu, nàng thích nhất là quả mâm xôi."



"Ngày nào mà không ăn được, nàng còn hỏi ta có phải đã hái hết cả khu đó rồi không."

Tai ta nóng bừng lên.

"Những chuyện ấy… huynh vẫn nhớ sao."

Phong Triệt cười, ánh mắt trong veo cong lên:

"Mọi chuyện xảy ra cùng công chúa, ta đều không dám quên."

"…Muốn ăn không?"

Ta khẽ gật đầu.

"Công chúa, để ta đút cho nàng."

Phong Triệt đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi ta, đầu ngón tay thô ráp mang theo vết chai nhẹ nhàng lướt qua, tựa như dòng điện chạy qua, khiến thân thể ta mềm nhũn.

"Công chúa, há miệng nào."

Như bị hắn mê hoặc, ta ngoan ngoãn hé môi.

Tựa như ngày ấy, dưới vực sâu.

Ngón tay thon dài của hắn nhón lấy một quả, đặt lên đầu lưỡi ta.

Ánh nắng rọi vào mắt hắn, sâu thẳm mà rực rỡ:

"Quả rất ngọt, công chúa từ từ thưởng thức."

Nước quả đỏ tươi nhuộm lên đầu ngón tay hắn.

Phong Triệt nhìn thoáng qua, rồi đưa ngón tay lên môi mình, khẽ liếm.

Ta bỗng cảm thấy tim đập mạnh, cổ họng khô khốc.

Phong Dật từng nói hắn chỉ là một kẻ cục mịch, chỉ biết cầm quân đánh trận, không hơn không kém.

Nhưng giờ đây, Phong Triệt lại khiến người khác mê hoặc đến vậy.

"Vừa bỏ người cũ, đã có người mới?" Một giọng nói lạnh lùng, đầy giễu cợt bất ngờ vang lên, phá tan không khí.

Ta ngẩng đầu, bắt gặp Phong Dật đứng ở cửa nội viện, vẻ mặt u ám nặng nề.

Cung nữ bên cạnh ta bối rối giải thích:

"Nô tỳ đã ngăn Nhị công tử lại, nhưng không cản nổi."



Ta day trán, bất lực phất tay, ý bảo cung nữ lui xuống.

Hiện tại, ta không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Phong Dật nữa, thậm chí còn cố gắng tránh tất cả những nơi hắn xuất hiện.

Nhưng hắn thì hoàn toàn ngược lại, cứ bám riết lấy ta không buông.

Phong Triệt nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đệ đệ phóng đãng của mình tiến lại gần.

"Công chúa điện hạ, chơi đủ chưa?" Phong Dật bước đến dưới tán hoa, cười nhạt, nhưng ánh mắt đầy lạnh lẽo, dán chặt vào đôi môi ta.

"Chơi?" Ta nhìn hắn, không hiểu thái độ kỳ quái này.

Chẳng phải ta đã nói rõ ràng, ta chỉ nhất thời nhìn nhầm người, từ nay về sau giữa ta và hắn không còn liên quan gì hay sao?

Phong Dật quay sang khiêu khích, nhìn thẳng vào người ca ca ruột của mình.

Ta để ý rằng trước khi đến đây, Phong Dật dường như đã cố ý ăn diện, quần áo được ủi phẳng, còn thoang thoảng mùi hương.

"Công chúa theo đuổi ta, tặng ta lụa là, ngựa quý… chẳng phải là chuyện cả thành đều biết hay sao?"

"Nàng không có được ta, nên mới chuyển sang ca ca của ta."

Hắn cười tự đắc, như thể chắc chắn rằng ta vẫn thuộc về hắn.

"Công chúa, ta và ca ca giống nhau, nhưng hắn không phải ta, chỉ là một kẻ thế thân."

Hàng mi ta khẽ rung động, bất an liếc nhìn gương mặt Phong Triệt, cố gắng đọc xem biểu cảm của hắn.

Phong Triệt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Hắn tiến lên hai bước, không để lộ chút cảm xúc, chặn lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ta của Phong Dật.

Ngón tay thon dài của hắn, dưới lớp tay áo che khuất, khẽ nắm lấy tay ta, lòng bàn tay áp sát đầy ấm áp.

Hắn nghiêng mặt, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Công chúa, đừng sợ."

Phong Dật cười lạnh, khóe môi kéo ra một nụ cười châm biếm:

"Ca ca, ngươi làm kẻ thế thân cũng không cảm thấy giận sao?"

"Người công chúa thích là ta."

"Là ta không cần nàng, nên mới đến lượt ngươi…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.