Ta cũng làm bộ như lơ đãng hỏi lại: “Ngươi thì sao?”
Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Ta cũng hy vọng ta là.”
Ta nói: “Yên tâm, ta không phải.”
Vô Mẫn Quân nói: “Ừ, yên tâm, ta cũng không phải.”
Ách, kỳ thật ta cảm thấy Vô Mẫn Quân hiềm nghi rất lớn. . .
Hai người ta và Vô Mẫn Quân sau khi trở về Chưởng Kiền điện, ta liền rửamặt chải đầu ngủ, tuy rằng ta hoài nghi Vô Mẫn Quân, nhưng thấy hay làđi ngủ, dù sao võ công của Vô Mẫn Quân và ta chẳng phân biệt được caothấp, nếu hắn muốn đánh lén ta, ta cũng không có khả năng không hề phòng bị.
Vô Mẫn Quân rất nhanh cũng lên giường, chỉ trong chốc látta liền mơ mơ màng màng ngủ, qua một khoảng thời gian, bỗng nhiên tanghe thấy tiếng động rất nhỏ —— tiếng động kia là của Vô Mẫn Quân bêncạnh ta.
Ta nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích, mông lung cảm giácđược hắn đứng dậy, xuống giường —— chẳng lẽ là đi lấy bút? Ta cảnh giáccảm nhận nhất cử nhất động của hắn, phát hiện hắn thay quần áo xong, rồi đi ra khỏi Chưởng Kiền điện.
Mở to mắt, ta cũng mặc thêm quần áo,vụng trộm đi theo phía sau hắn, thấy hắn một đường đi đến ngự thư phòng, châm đèn, bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Cũng đúng, mấy ngày nay nhiều chuyện, tấu chương đại khái cũng có chút chưa phê duyệt.
Ta ở bên cửa sổ nhìn trong chốc lát, nghe thấy hạ nhân nói có người muốnyết kiến, mặc dù ta nghi hoặc đã trễ thế này vì sao lại vẫn có người đến yết kiến, nhưng bởi vì sợ bị Vô Mẫn Quân phát hiện, vẫn xoay người rờiđi, trở về Chưởng Kiền điện.
Ngày thứ hai tỉnh lại ta liền hỏng mất —— trên cổ Vô Mẫn Quân nằm ở bên cạnh ta lại xuất hiện một vết bầm nhỏ!
Ai mà mạnh mẽ như vậy, ngày đầu tiên muộn như vậy đã “Giết” Vô Mẫn Quân? ! Hơn nữa hung thủ kia không ngờ còn thành công!
Ta nói: “Vô Mẫn Quân. . . Ngươi. . . Ngươi. . .”
Vô Mẫn Quân chậm rãi mở to mắt, không nói được một lời nhìn ta, sắc mặt buồn bực, đại khái tâm tình cũng thực khó chịu.
Ta nói: “Ai a, không ngờ dám giết ngươi!”
Vô Mẫn Quân vẫn không nói được một lời, ta mới nhớ tới đến Vô Mẫn Quân là“Người chết”, không thể nói gì, nhất là về hung thủ. . .
Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Yên tâm, ta lập tức giúp ngươi tìm ra hung thủ!”
Vô Mẫn Quân cười cười, đứng dậy nghiêng đầu hôn hôn mặt ta.
Ta cùng Vô Mẫn Quân đi ra đại sảnh, tất cả mọi người đều ở đấy, mọi ngườivừa nhìn thấy vết bầm trên cổ Vô Mẫn Quân, cũng đều lộ ra vẻ mặt “Khôngphải đâu. . .”, trong lòng ta rất khó chịu, cứ nghĩ tới khả năng hungthủ là một trong những người này, nhân tiện nói: “Nói, rốt cuộc là ai?”
Mọi người đồng thời lé mắt nhìn ta.
Ta: “. . .”
Tư Đồ Hữu Tình thanh thanh cổ họng, nói: “Chúng ta thảo luận một chút, người giết Vô Mẫn Quân nhân đại khái là ai. . .”
Chính nàng lập tức nói: “Ta đoán là hoàng hậu nương nương!”
Ta: “. . .”
Những người khác đồng thời gật đầu.
Ta: “. . .”
“Thực không phải ta!” Ta phát điên nói, “Ta cam đoan không phải ta! Nếu làta, ta có khả năng đi giết Vô Mẫn Quân sao? Việc này cũng quá rõ ràng!Các ngươi suy nghĩ một chút đi!”
Mọi người vẫn đồng thời yên lặng nhìn ta.
Ta: “. . . Thực không phải ta, thực không phải.”
Ta nheo nheo mắt, nhìn về Lưu Lương ở một bên, nói: “Lưu Lương, ngươi nói, có phải ngươi hay không? Đêm qua đi gặp Vô Mẫn Quân ở ngự thư phòng,người kia khẳng định chính là hung thủ, chính là ta không thấy được hắnlà ai —— có phải ngươi hay không?”
Lưu Lương cười cười, nói: “Sao lại là tại hạ được? Nếu là tại hạ, Tây Hoàng hẳn là không đến mức thả lỏngkhông một chút cảnh giác? Chỉ có đối với hoàng hậu nương nương, TâyHoàng mới có thể không bố trí phòng vệ chút nào.”
“. . .”Chẳng những không có đem Lưu Lương ném xuống nước, ngược lại bị LưuLương đánh ngã xuống. . . Ta thật sự là mệnh khổ. . .
Ta rơi lệ nói: “Vô Mẫn Quân, ngươi biết không phải ta đúng không?”
Vô Mẫn Quân thật tuân thủ quy tắc một câu cũng không nói —— vẻ mặt cũng không biểu hiện một cái gì.
Ta thật sự là hết chỗ nói rồi.
Cuối cùng ta không hề dị nghị được chọn là hung thủ, hơn nữa bị xử tử, takhóc không ra nước mắt lộ ra cái tờ giấy kia của ta, bên trên rõ ràng là hai chữ “Nạn nhân” —— ta thật sự không phải hung thủ! ! !
Vô Mẫn Quân thở dài, nói: “Vân Kiểu đáng thương, hiển nhiên ngươi không phải là hung thủ.”
Ta hỏng mất nói: “. . . Ngươi mở miệng sớm một chút sẽ chết sao? !”
Vô Mẫn Quân nói: “Cũng thế, ngươi tới giúp ta, hai người chúng ta làm đôi Quỷ Hồn uyên ương.”
Ta càng thêm hỏng mất: “Cái gì ‘Cũng thế’ chứ! Căn bản ngay từ sau khi bị giết ngươi mới có suy nghĩ này đi!”
Vô Mẫn Quân nhẹ nhàng cười, vươn tay nhẹ nhàng đè môi ta lại, nói: “Chúng ta đều đã chết, không cần nói nói, ngoan.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]