Chương trước
Chương sau
Từ sau khi ta và Vô Mẫn Quân hoán đổi trở lại, ta rốt cục cảm nhận được sự khổ sở và thoải mái của việc thân là một nữ nhân.

Khổ sở chính là lúc tới tháng, mà thoải mái là không cần phải lâm triều,mỗi ngày chỉ cần ở trong Chưởng Kiền điện, chỉ phải quản lý một chútcông việc phân phối tiền tiêu vặt hàng tháng của hậu cung. Về phần phêduyệt tấu chương, ta hoàn toàn không cần quan tâm , chỉ là đôi khi tathấy Vô Mẫn Quân rất vất vả cũng sẽ theo thói quen tới giúp đỡ một chút.

Sơ sơ đổi trở về ngày đầu tiên, ta cảm thấy hơi chút không thích ứng, cònđịnh đi lâm triều, dù sao qua ngày hôm sau ta đã hoàn toàn thích ứngđược, tất cả đều vô cùng vui sướng.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi ta và Vô Mẫn Quân hoán đổi trở về, Vô Mẫn Quân tỉnh lại trước, được hạnhân hầu hạ thay quần áo đi lâm triều, trước kia đều là ta rời đi, VôMẫn Quân ngủ ở trong chăn, lúc này đến phiên ta nửa ngủ nửa tỉnh híp mắt nhìn hắn , để cho hạ nhân rời đi trước, ta cười hì hì hỏi hắn: “Tiếcnuối không? Khổ sở không đau khổ không? Thương tâm không?”

Vô Mẫn Quân cười liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Thói quen lười nhác có chút không quen đâu.”

Ta cười ha ha, vừa định nói “Dù sao ta cảm thấy ta đã có thói quen này”,Vô Mẫn Quân lại tiến lại gần, kéo ta lại, hôn vào trán ta.

Ta: “…”

Vô Mẫn Quân hướng ta cười: “Dù sao vẫn có phúc lợi .”

Ta thẹn thùng nói: “Cái này tính là phúc lợi sao…”

Vô Mẫn Quân mỉm cười không nói, sau đó búng trán ta: “Vậy ngươi còn ngủ được không?”

Ta: “… Ôi chao, hình như là… không ngủ được …”

Vô Mẫn Quân kiêu ngạo cười to, sau đó xoay người đi ra cửa.

Ta: “…”

Vô Mẫn Quân, ngươi thật quá ngây thơ! ! ! Ngươi quá không để người khác hạnh phúc! ! !

Dù sao sự thật chứng minh, nếu là có cơ hội có thể lười biếng ngủ ta vẫncó thể hoàn thành nhiệm vụ này, sau khi Vô Mẫn Quân đi rồi, ta ngồi ngây ngốc ở trên giường một lát rồi cũng từ từ đi vào giấc ngủ mãi cho tớilúc có người bóp mũi ta, ta cảm giác bản thân không thở nổi, mới mơ mơmàng màng mở mắt ra, chỉ thấy mặt Vô Mẫn Quân.

Ta theo thói quen gạt tay lên, vừa vặn đánh trúng mũi Vô Mẫn Quân.

Vô Mẫn Quân: “…”

Hắn đau đến rơi lệ: “Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao…”

Ta nói: “Ta cũng không phải cố ý ! Ai bảo ngươi bóp mũi ta…”

Tọa thẳng thân mình, ta thấu đi qua nhìn nhìn: “Không có việc gì chứ?”

Vô Mẫn Quân nói: “Không sao…”

Ta cũng đã ngủ đủ, vừa vặn gọi hạ nhân tới giúp rửa mặt chải đầu thay quần áo, lúc dùng bữa sáng, ta nhìn thấy Vô Mẫn Quân ngồi xoa mũi, đành phải gọi hắn lại đây: “Thật sự rất đau sao?”

Vô Mẫn Quân nói: “Bằng không ngươi hôn một cái.”

Ta: “…”

Ta thở dài, nói: “Vô Mẫn Quân, lúc trước ngươi rất nữ tính, hiện tại ngươi lại rất yếu ớt… Cứ tiếp tục như vậy ngươi cũng không cứu nổi, thật sự…”

Vô Mẫn Quân không chút do dự tiến lại gần, dùng miệng nuốt hết những lờinói tiếp theo của ta, ta bị hắn hôn đến choáng váng mơ hồ, sau khi hắnlui lại thì cơ bản đã quên vừa nãy định nói gì nữa .

Vô Mẫn Quân đê tiện hướng ta nhíu mày: “Tiếp tục nói đi, ta hiện tại rất yếu ớt, sau đó thì sao, hử?”

Ta: “…”

“Ngươi từ yếu ớt, lại biến thành ‘khiến cho người ta tức giận ‘.” Ta liếc mắtxem thường nhìn hắn, trong lòng đã có chút ngượng ngùng, từ sau khi hoán đổi trở lại, Vô Mẫn Quân có vẻ phấn chấn vô cùng, khi làm một ít hànhđộng thân mật cũng rất tự nhiên nhưng ta thì lại cảm thấy ngượng ngùng…

Đại khái là do da mặt không dày bằng hắn như vậy…

Thời gian buổi chiều, Vô Mẫn Quân phải đi ngự thư phòng, ta ngồi một lát ởtrong Chưởng Kiền điện, Bình Dương và Lã Dẫn đã tới rồi, Bình Dương nóichính mình rất nhàm chán , ta cũng tràn đầy đồng cảm, dù sao cẩn thậnnghĩ lại lại cảm thấy rất không thích hợp, dù sao Bình Dương là vì mangthai, mà ta… cũng không đến mức nhàm chán như vậy…

Ngày thườnglúc ta còn ở trong cơ thể Vô Mẫn Quân, chuyện phải làm nhiều không đếmhết, Vô Mẫn Quân cũng tới hỗ trợ, hai người chúng ta đều đặc biệt khônghề có cảm giác nhàm chán gì, trừ phi có đôi khi Vô Mẫn Quân nhàn hạ,tránh ở trong Chưởng Kiền điện ngủ hoặc là đọc sách.

Mà hiện việc ở trong triều hoàn toàn giao cho Vô Mẫn Quân, tự mình ta ngược lại cảmthấy không có việc gì làm, thật sự là khiến cho người ta rối rắm.

Bình Dương cùng ta ngồi cùng một chỗ, hai người bắt đầu tán gẫu linh tinh,ta cũng không biết gì về chuyện trong cung, chỉ có thể nghe Bình Dươngnói, chỉ trong chốc lát Bình Dương đã mất hứng: “Hoàng tẩu, hôm nay vìsao tẩu chỉ nghe mà không nói gì? Ngày xưa mỗi lần muội tới tìm tẩu, tẩu đều có rất nhiều tin tức !”

Ta: “…”

Vô Mẫn Quân rốt cuộc là nghĩ cái gì… chứ?

Nói không nên lời gì có thể khiến cho người ta có hứng thú nói chuyện linhtinh, ta có chút xấu hổ đành phải nói cho Bình Dương chuyện về ĐôngNguyên quốc, những chuyện này dù là Vô Mẫn Quân cũng không nói được, vìthế Bình Dương cảm thấy vô cùng hứng thú, ta nói tới những chuyện trướcđây của ta, cũng dần dần lật lại trí nhớ nhiều năm trước đã phủ đầy bụi, tự mình bắt đầu cũng cảm thấy hứng thú.

Sau khi nói chuyện phiếm với Bình Dương đến giờ ăn cơm chiều, Vô Mẫn Quân cũng đã trở lại, lưuBình Dương và Lã Dẫn ăn cơm ở đây, cơm nước xong sau Bình Dương và LãDẫn rời đi, ta liền uyển chuyển tỏ vẻ với Vô Mẫn Quân rằng mình cảm thấy nhàm chán một chút.

“Nếu mỗi ngày chỉ có thể ở trong Chưởng Kiền điện, Bình Dương cũng không phải đến mỗi ngày ta cũng không biết nênlàm cái gì.” Ta nâng cằm, thật là sầu lo.

Vô Mẫn Quân gật gật đầu: “Phải, vậy ngươi đến giúp ta?”

Vẻ mặt ta đau khổ nói: “Trừ bỏ chuyện này ra, không có chuyện gì mà ta có thể làm sao…”

Vô Mẫn Quân thay ta đưa ý kiến: “Luyện võ?”

“Được, việc này có thể…”

“Sau đó, học nữ công?” Vô Mẫn Quân thay ta phân tích, “Không nói gạt ngươi,hiện tại ta đã có thể thêu hà bao, hoa văn uyên ương linh tinh cũng hoàn toàn không có vấn đề.”

Ta nói: “Việc này cũng không phải đặc biệt đáng giá kiêu ngạo…”

Vô Mẫn Quân nói: “Sau đó, tuy rằng ngươi không thích học hành, nhưng làhoàng hậu một quốc gia vẫn nên có chút học vấn, nếu ngươi đồng ý ta cóthể mời Thái phó đến cho nguôi.”

Ta nói: “Việc này cũng không tất yếu… Cũng thế, dù sao cũng không có việc gì làm, ngươi để cho hắn đến đây đi.”

Vô Mẫn Quân vừa lòng sờ sờ đầu của ta: “Ngoan.”

Ta hất tay hắn, nói: “Ai, làm hoàng hậu của ngươi lại nhàm chán như vậy, sớm biết rằng…”

Vô Mẫn Quân: “…”

“Khụ khụ khụ, chỉ sợ nếu lúc trước ngươi đi làm thê tử của Nguyên Úc hoặc là Ngô Ung cũng chưa chắc đã thú vị hơn hiện tại.” Vô Mẫn Quân đen mặtnói.

Ta: “…”

Ta nói: “Ta tùy tiện nói thôi, ngươi không nên nghĩ nhiều…”

Vô Mẫn Quân nói: “Hừ.”

Ta: “…”

Nhược trí không kém trí…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.