Đi trong chốc lát, Vô Mẫn Quân liền ngừng lại, sau đó buông tay ra: “Ra rồi.”
Ta cố sức mở to mắt, phát hiện chúng ta đã về tới chỗ hòn giả sơn ở bêncnahj hồ, ta nheo nheo mắt, nói: “Sao lại nhiều mật đạo mật thất nhưvậy…”
Vô Mẫn Quân không trả lời, mà nói: “Thái Sư.”
Ta nhìn lại, Thái Sư hóa ra đang ở phía sau chúng ta.
Thái Sư có chút lo lắng tiến lại, cũng không thèm nhìn tới ta, an ủi Vô Mẫn Quân: “Hoàng Thượng, người không có việc gì chứ?”
Ông ta nhìn chằm chằm vết thương trên đầu Vô Mẫn Quân, thần sắc phi thường lo lắng, còn có một chút nghi hoặc.
Vô Mẫn Quân lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Thái Sư gật gật đầu, sau đó mới hiển nhiên là khách khí hỏi ta một câu: “Trường Nghi công chúa…”
Ta nói: “Không việc gì, không việc gì.”
Cảm giác này có chút kỳ diệu, trước kia Thái Sư đều đối với ta vô cùng tốt, đối với Vô Mẫn Quân ôn hoà, hiện tại rốt cục đã trở lại bình thường.
Thái Sư gật đầu, đi về phía sau hòn giả sơn mang tới hai bộ quần áo sạch đểcho chúng ta, sau đó nói với Vô Mẫn Quân: “Sáng nay không thấy người lâm triều, trong lòng lão thần lo lắng, nói với bên ngoài là long thể hoàng thượng không khỏe cho nên nghỉ ngơi một ngày. Hiện tại mời Hoàng Thượng và Trường Nghi công chúa trước tiên thay xiêm y sạch sẽ, sau đó chọnchỗ không có người…”
Thái Sư biết chúng ta võ công đều không kém, dụng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-quy-tinh/2335952/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.