Sakura vội đi đến nhà bếp lấy thức ăn tức tốc mang đến chỗ của Syaoran
Khựng lại khi thấy cánh cửa đã được mở sẵn, Syaoran ngồi đó, mắt nhắm nghiền
Cô nhẹ nhàng bước lại, đặt khay thức ăn xuống, nhìn Syaoran
"Xoẹt..."
Thanh kiếm bóng loáng lia ngang qua đầu Sakura, trúng vào cánh cửa ở sau lưng cô
"Rầm"
Cánh cửa ngã xuống. Sakura vẫn giữ nguyên thái độ bình thản nhìn Syaoran. Cậu không thèm nhìn Sakura, chỉ với tay lấy tách hồng trà rồi uống hết như thường lệ, đi vào trong
- Này ! - Sakura lên tiếng
Cậu đứng lại nhưng không quay đầu
- Xin lỗi ... nhưng ... cậu có thể dạy tôi ... - Ngập ngừng giây lát, hít một hơi thật sâu, cô nói tiếp - Võ thuật được không?
Lúc này, cậu mới quay lại nhìn Sakura, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại quay vào trong, nhưng không đóng cửa lại. Sakura hiểu ý liền bước vào. Một căn phòng rộng lớn. Không gian im lặng bao trùm lấy căn phòng, đáng sợ ...
Sakura ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh căn phòng, chợt dừng lại trước một bức tranh lớn treo ở góc trái, gần nơi cô đang ngồi. Tiến lại gần bức tranh, ngắm nghía tỉ mỉ. Nhẹ nhàng tháo bức tranh xuống, đưa nó ra trước ánh trăng để nhìn thật kĩ. Trong tranh là một người phụ nữ, rất đẹp, mái tóc dài, màu tím, tay cầm chiếc quạt lông vũ màu xanh, đưa lên ngang ngực, miệng nở một nụ cười hiền hậu
"Xoạch"
Sakura cảm thấy có vật gì lạnh lành sau gáy mình, sắc bén... cảm giác như một thanh kiếm ...
- Đây là mẹ anh đúng không? -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-phep-thuat/3289639/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.