Sau khi tiễn được "thái tử ăn mày" Phượng Ánh Tuyết quay trở lại giường một mình suy nghĩ. "Quả thật! Nếu lúc đó không phải đại ca tới đỡ mà là người khác thì chắc có lẽ đã bị phát hiện rồi. Nhưng nghĩ lại lúc đó tình thế cấp bách với lại cũng đã sớm biết đại ca sẽ tới cứu nhưng cũng may là dùng ma pháp hệ phong ngăn cản lại một kích nếu không thì đã sớm nằm trong quan tài rồi. Hazzz! Cũng khổ mà, đường đường là một phụ nữ nho nhã tài đức vẹn toàn (Mèo: hơi bị nổ nha tỷ!),là một nhà văn tiểu thuyết chính cống và cũng là một người vợ..tốt... Thôi thôi bỏ đi cứ coi như nó một giấc mộng vậy!"
Phượng Ánh Tuyết ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, phúc chốc tay đã nắm thành quyền.
"Một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi nơi nay tự do giang rộng đôi cánh và một ngày nào đó ta sẽ trả mối thù này! Phượng Hoàng Thiên một chưởng này xem như ngươi đã nuôi dưỡng ta cho tới ngày hôm từ nay về sau ta không còn là người của họ Phượng các ngươi nữa."
-------Ta đây là đường phân cách tuyến-------
"Ngươi đều tra tới đâu rồi?" một giọng nói trầm ổn phía sau tấm bình phong vang lên.
"Khởi bẩm hoàng thượng! Chuyện của ngày hôm qua đúng là như vậy nhưng chỉ có điều là..."
"Hửm?! Đều gì?"
"Chỉ có điều quận chúa không biết võ công nhưng thân thủ đó nghe tin tình báo nói lại rất quỷ dị!"
"Quỷ dị?"
"Vâng thưa hoàng thượng! Thủ pháp cực kì linh xảo, giảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoc-cua-vuong-gia-lanh-lung/2069123/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.