Chân của Chúc Yểu bị trật, không quá nghiêm trọng, chừng hai tuần lễ là có thể hồi phục.
Chườm đá xong, từ phòng y tế đi ra, Chúc Yểu vịn tay Nguyên Trạch, đi khập khiễng, rất chậm.
Tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa đã trôi qua từ lâu, bây giờ trường học rất yên tĩnh. Chúc Yểu đi chậm rãi, nhớ tới cảnh chườm đá nên lộ chân trước mặt Nguyên Trạch khi nãy, mặt liền nóng lên… Thời đại này con gái lộ chân là rất bình thường nhưng vì Chúc Yểu có ký ức lúc còn ở Đại Ngụy nên luôn cảm thấy xấu hổ.
Im lặng chốc lát, cô lên tiếng: “Nguyên Trạch, hình như chuyện gì cậu cũng biết cả…” Lúc nãy trong phòng y tế, Nguyên Trạch nói chuyện và phối hợp băng bó với nhân viên y tế của trường rất thuần thục, còn ra dáng bác sĩ hơn cả nhân viên y tế.
Nguyên Trạch cẩn thận đỡ lấy cô, đáp: “Kiếp trước thần có biết chút ít về y học.”
Lúc ở Đại Ngụy, anh tuổi trẻ đã nắm giữ chức vụ quan trọng nên đương nhiên cũng có nhiều nguy hiểm rình rập. Học y cũng là một trong những biện pháp đề phòng. Làm quan gần mười năm, anh từng gặp vô số lần ám sát, có những lần biết trước, cũng có những lần không thể đề phòng, bị thương khá nhiều lần, nghiêm trọng nhất là trên chiến trường, một mũi tên xuyên qua ngực anh, chỉ cách trái tim chừng vài cen-ti-mét, suýt nữa là mất mạng. Khi ấy nếu anh chưa từng học y, không quyết đoán thì e là đã không sống nổi.
Chúc Yểu hơi ngạc nhiên, ánh mắt tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoan-mot-chut/1847733/chuong-53-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.