Suốt một thời gian sau đó, một loạt các bài thi thử cứ ồ ạt kéo đến. Ngày tháng trôi qua bình bình, nhưng mỗi lần quay đầu qua, nhìn thấy một bên mặt của Nguyên Trạch, Chúc Yểu lại cảm thấy không bình bình chút nào.
Hôm đó từ trong quán quà vặt bước ra, không vội về lớp nên họ đi dạo trên sân tập của trường. Tưởng Điềm Nha hồi hộp kể cho cô nghe chuyện xảy ra hôm qua. “Nghe Trình Gia Úy gọi bà ấy là mẹ, mình thót cả tim…”
Hôm qua trên đường về nhà, Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy vô tình gặp mẹ của cậu ấy trong một cửa hàng bánh ngọt.
Chúc Yểu bật cười: “Thế chẳng phải quá tốt sao, gặp phụ huynh trước luôn.”
Tốt chỗ nào chứ. Tưởng Điềm Nha đáp: “Mình xấu hổ chết được…” Cô đưa hai tay che mặt, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Dù sao cũng là con gái mà.
Có điều…
Ánh mắt Tưởng Điềm Nha trở nên ảm đạm, cô nói nhỏ: “Hình như mẹ cậu ấy không thích mình cho lắm…” Vào giai đoạn nước rút quan trọng này, cha mẹ nào cũng sẽ phản đối.
Chúc Yểu bỗng nhớ đến ông nội của Nguyên Trạch và vô cùng đồng cảm với cảm nhận của Tưởng Điềm Nha. Cô đưa mắt nhìn cô ấy, lặng lẽ hỏi: “Cậu có từng nghĩ đến tương lai chưa?”
Tương lai? Tưởng Điềm Nha nhìn ánh mắt nghiêm túc của Chúc Yểu, trả lời: “Chưa…” Cô thở dài một hơi, đưa tay chống lên má, yên lặng nhìn chòm mây trắng xốp đang chồng lên nhau phía chân trời. Ánh mắt cô mơ hồ, giọng rất khẽ: “Cuộc sống của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoan-mot-chut/1847732/chuong-52-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.