Cảm giác ấy chính là nóng ấm và săn chắc, cơ bụng lồi lõm khá rõ ràng. Vì anh căng cứng người, nó càng thêm săn chắc hơn. Nhưng… phía trên bỗng vang lên giọng nói của Nguyên Trạch, hơi khác với vẻ trong trẻo khi nãy, lần nay mang theo chút trầm, khàn. Anh gọi tên cô. “Chúc Yểu…”
Mặt Chúc Yểu nóng bừng như có lửa đốt, khác với vẻ thẹn thùng khi thấy anh thường ngày, bây giờ chỉ trong thoáng chốc đã đỏ ửng lên như bị luộc chín vậy.
Cô rụt tay về như bị điện giật, đầu óc lập tức tìm kiếm từ ngữ. Vài giây sau, Chúc Yểu mới chột dạ, nhọc nhằn thốt ra vài tiếng: “Mình… mình chỉ muốn giúp cậu kéo áo lại.” Cô thật sự không có ý định sàm sỡ anh. Cô được nuôi dưỡng trong hoàng cung Đại Ngụy mười bảy năm trời, ngay cả một ngón tay của người khác giới cũng chưa từng chạm qua, sao có thể đường đột sờ vào bụng anh như thế. Nhưng quả thật là, tay của cô đã chạm đến rồi.
Giọng của Nguyên Trạch rất trấn tĩnh. “Xong rồi.”
Đầu óc Chúc Yểu mơ màng, lúc ấy mới hiểu ra là anh đang nói lọn tóc bị mắc kẹt của cô đã được gỡ xong. Cô mím môi, ử một tiếng, ngồi thẳng người dậy, tay hồi hộp cầm lấy bút, đóng nắp lại, sau đó lấy ra, đóng nắp lại, rồi lại lấy ra. Lặp lại vài lần như thế, chuông vào lớp reo lên.
Cô lấy sách vở của môn tiếp theo từ trong hộc bàn ra, sau đó mới dốc hết can đảm len lén liếc Nguyên Trạch bên cạnh mình một cái.
Anh cụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoan-mot-chut/1847691/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.