Sáng sớm ngày thứ 2, trong sân trường Hành Dương, không khí ẩm ướt, lẫn trong đó là hương thơm thoang thoảng của cỏ cây và bùn đất.
“Xẹt, xẹt, xẹt…” Tiếng chổi vang lên để quét sạch đám lá rơi trên sân xi măng. Tưởng Điềm Nha cầm cây chổi, chống nó xuống đất, hai tay thì khoanh lại, đặt trên cán chổi, nói: “Thì ra… hôm đó cậu đột nhiên thông báo không đến hát karaoke nữa là vì phải đi xem phim với lớp trưởng à.”
“Chậc chậc… Yểu Yểu, không ngờ cậu tiến triển nhanh như vậy. Mình đã nói mà, chắc chắn lớp trưởng có ý với cậu.”
Làm gì có.
Chúc Yểu một tay cầm chiếc ky hốt rác bằng thiếc, cúi người, chăm chỉ đổ đống lá trên đó vào thùng rác.
Nắng sớm vàng nhạt, gương mặt trắng nõn của cô như được thoa phấn, môi khẽ cong lên, nghiêm túc đính chính. “Cậu đừng nói linh tinh… Chỉ đi xem phim thôi mà.” Nguyên Trạch chỉ hỏi cô có muốn đi xem phim với anh không, chứ đâu nói gì khác.
Tưởng Điềm Nha liếc yêu cô một cái, giọng hơi làm quá. “Thế này mà còn không có gì ấy hả? Bây giờ cả lớp 12.9 ai mà không biết lớp trưởng vốn không gần nữ sắc của chúng ta chủ động ôm cậu suốt cả một phút đồng hồ… Lúc ấy cậu cũng thấy rồi đó, mặt Lâm Chỉ Y tái xanh cả.”
Lâm Chỉ Y là hoa khôi của Hành Dương, Nguyên Trạch là nam thần của Hành Dương, hai người này hiển nhiên là đôi kim đồng ngọc nữ xứng đôi nhất. Nhưng học chung lớp với nhau hai năm nay, chẳng có chút xíu đồn đãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoan-mot-chut/1847689/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.