Mười ngày giây lát thoáng qua, tháng 5 đến tháng sáu, chỉ một cái chớp mắt đã qua.
Ngày mồng tám tháng sáu năm Hoằng Lịch là ngày thích hợp để thành thân.
Tạ Nguyên hôm nay có chút buồn ngủ, trong mộng hỗn loạn người cùng đồ vật tất cả đều trộn lẫn vào nhau, mà cảnh cuối cùng trong mơ, là Tạ Sách hai mắt đỏ đậm, giống như điên mà nói với nàng, "Trưởng tỷ, ta đã giết phụ hoàng."
Nàng cũng đột ngột tỉnh dậy vào lúc này.
Đèn trong cung suốt đêm không tắt, bên ngoài Chiêu Dương Điện vẫn còn đèn đỏ, bởi vì đại hôn của trưởng công chúa điện hạ, cho nên trong cung đã chuẩn bị từ đêm qua, nơi nơi đều có thị nữ đi đi lại lại, có những tiếng vang rất nhỏ.
Trưởng công chúa đại hôn là một trong những sự kiện quan trọng nhất Lũng Nghiệp trong những năm gần đây, cho nên việc tổ chức long trọng như vậy cũng là điều đương nhiên.
Tạ Nguyên cau mày đi về phía cái bàn, tùy tay rót một chén nước làm dịu cổ họng, lúc này mới cảm giác cổ họng bên trong đỡ hơn một ít. Cũng ngay lúc này, Tiễn Thúy ở bên ngoài gõ cửa nói: "Điện hạ tỉnh rồi sao? Nương nương tới rồi."
Hiện tại sắc trời sáng hơn chút, không nghĩ Phó Vân lại tới đây sớm như vậy, không chừng sợ Tạ Nguyên hôm nay cũng dậy muộn, nên mới đến sớm như vậy.
Tạ Nguyên còn chưa đáp, Phó Vân liền lập tức tiến vào, phía sau là một đoàn nữ quyến, mỗi người trên tay đều cầm một cái khay, đựng đủ loại đồ vật.
"Đã dậy rồi?" Phó Vân có chút kinh ngạc, "Hôm nay còn xem như con giỏi. Nếu đã dậy rồi, hiện tại sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó đừng sốt ruột cuống quýt, nếu thiếu cái gì, đó là dấu hiệu có điềm xấu."
Những nữ quyến này có người là trang nương, cũng có người là thị nữ, người đứng trước là một bà lão có đai đeo tráng, gương mặt bà lão trông hiền từ, tuy rằng nhìn có chút tuổi, nhưng là rất có tinh thần.
Bà lão này là một trong những hỉ nương rất nổi tiếng trong thành, nghe các cô nương xuất giá dưới tay bà đều sống rất vui vẻ, hạnh phúc, gia trạch vô ưu.
Vốn dĩ vị hỉ nương này vì tuổi tác đã cao, đã không còn đưa tân nương xuất giá, nhưng Phó Vân đã đặt biệt mời bà từ ngoài cung, nên bây giờ bà mới chủ trì hôn sự của Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên bị vây quanh ngồi xuống trước gương đồng, đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực, đời này sao có thể giẫm lên vết xe đổ gả cho Cảnh Hữu Lăng hay là kiếp trước thật sự chỉ là một giấc mộng, trước nay đều không xảy ra?
Nghĩ như thế nào đều là không có kết quả.
Chỉ là những lời hoa mỹ đó thật sự không khác trước đây.
Trang nương cầm phấn mặt trên tay, lấy ốc sên từ hồi môn ra, khen: "Nô gia thật may mắn khi được nhìn thấy đại hôn của trưởng công chúa điện hạ, mà người công chúa gả lại là Cảnh gia tam công tử nổi danh, hai người ở cùng nhau, e là sẽ khiến các cô nương và thiếu gia khác ở Lũng Nghiệp ghen tỵ."
Người bên cạnh cũng không kém cạnh tiếp lời: "Đây là con vợ cả, trưởng công chúa, những cô nương khác không có tư cách so với công chúa điện hạ, huống hồ đây là nhân duyên do trời tác hợp, những người khác chỉ sợ là hâm mộ cũng hâm mộ không được."
Nhiều lớp váy cưới khoác lên người khiến làn da nàng có chút lạnh lẽo, so với lần trước, chiếc váy cưới này có thể không lộng lẫy bằng, nhưng Tạ Nguyên lại thích chiếc váy này hơn, có lẽ vì kiếp trước chiếc váy kia dính tội nghiệt quá sâu.
Kiếp trước chiếc váy tuy rằng hoa mỹ, nhưng dù sao cũng là mấy nhóm người làm khác nhau, khó tránh sẽ có tay nghề không giống nhau.
Mà việc này đã được Tạ Đông Lưu chuẩn bị từ lâu, nên phối hợp nhiều hơn là điều tự nhiên.
Tạ Nguyên nhìn nàng dần dần trở nên rạng rỡ hơn dưới bàn tay của trang nương, cuối cùng, Tiễn Thúy cẩn thận lấy ra một chiếc khay từ trong hộp, bên trong có một chiếc vương miện phượng hoàng.
Khi những người có mặt ở đây nhìn thấy chiếc vương miện phượng hoàng này, tất cả đều đồng loạt hít một hơi.
Cái mũ phượng này, nếu mang đi so sánh với cái lúc Phó Vân gả cho Tạ Đông Lưu, cũng không kém chút nào.
Những cô nương tầm thường ở Lũng Nghiệp lúc thành thân là cũng có thể đội mũ phượng, nhưng cũng có một ít quy định, không ai có thể đội mũ phượng hơn đế hậu đại hôn.
Nhưng Tạ Nguyên hiện tại, hiển nhiên đã vượt qua tổ chế.
Trưởng công chúa vinh sủng quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trang nương vuốt thẳng tóc mai của Tạ Nguyên một chút, sau đó mới đội chiếc vương miệng lên đầu nàng.
"Trưởng công chúa điện hạ là kim chi ngọc diệp, những ngày sau này chắc chắc sẽ bình thản trôi chảy, vô ưu, vô lo."
Phó Vân đang ngồi trên ghế ngọc thưởng thức trà, vừa mới thổi lá trà, nhìn thấy Tạ Nguyên, gương mặt đang căng thẳng chợt mỉm cười.
"A Nguyên. Ngày sau gả cho người ta, không thể làm bậy như trước, mọi việc đều phải suy nghĩ kĩ, ngàn vạn đừng làm loạn."
Kiếp trước nàng mặc váy cưới ngồi ở Chiêu Dương Điện, xung quanh không có người thân, mà hiện tại Phó Vân cùng Tạ Đông Lưu đều còn trên đời, không giống như kết cục ở kiếp trước.
Con đường phía trước cũng không phải hẳn là ảm đạm, nàng tất nhiên sẽ không để mọi chuyện phát triển như sau này, nên việc gả cho Cảnh Hữu Lăng cũng không phải là không có lợi ích gì.
Chỉ cần ở trong vòng xoáy quyền lực của Lũng Nghiệp, chỉ cần không rời khỏi thì vẫn có cơ hội phục hồi.
Nhưng hôn sự có lẽ chỉ là một giấc mộng.
Chờ Tạ Sách lớn lên, nàng có thể cùng hắn rời khỏi Lũng Nghiệp, đến lúc đó tự nhiên sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với Cảnh Hữu Lăng.
Nàng tính như vậy, lại nhớ tới lúc Cảnh Hữu Lăng đưa cho nàng một bó kẹo hồ lô, bó kẹo hồ lô đó nàng chưa động qua, chỉ đặt ở trước gương lược, những cái đó cùng châu ngọc so sánh với nhau có chút không hợp.
Bởi vì nàng chợt nhớ tới lúc trước Cảnh Hữu Lăng cũng đưa cho nàng một bó kẹo hồ lô như vậy.
Chắc là những ngày còn cùng Tạ Sách đi thượng thư phòng, Tạ Nguyên khi đó rất ít khi xuất cung, đột nhiên nhớ tới món ăn dân gian là hồ lô, vốn dĩ nàng muốn làm hồ lô trong bếp, nhưng luôn làm sai.
Tạ Nguyên nghĩ, vốn là muốn kêu Yến Tuy mang một cây vào cung, nhưng thời gian đó nàng cùng Yến Tuy có chút mâu thuẫn nên không kêu hắn nữa.
Rồi nghĩ tới những buổi chiều mơ màng ngủ sau giờ Ngọ, thiếu niên ngồi cạnh nàng.
Trên thực tế, với địa vị của Tạ Nguyên, đừng nói chỉ là một chuỗi hồ lô, dù nàng có mua hết kẹo ở Lũng Nghiệp, đều có rất nhiều người nguyện ý phục vụ nàng.
Nàng nhớ khi đó Cảnh Hữu Lăng lật từng trang sách, không để ý tới lời nàng nói, rất lãnh đạm. Cuối cùng hắn cũng không biết có phải bị Tạ Nguyên phiền đến không chịu được, hay chỉ muốn chiều theo nàng mà thôi, chỉ ừ một tiếng rồi đáp ứng.
Tạ Sách khi đó cười nhạo nàng, người nói nhiều như vậy tỷ không chọn, mà lại chọn Cảnh Hữu Lăng, người khó nói chuyện nhất.
Chỉ là trên bàn sách ngày hôm sau, một chuỗi hồ lô liền nằm ở trên bàn Tạ Nguyên.
Nàng đến thượng thư phòng vào lúc gần giờ học, liền thấy được trên bàn của mình, sau đó nhìn Cảnh Hữu Lăng ngồi bên cửa sổ, hoa mộc lan nở rộ bên cạnh, như dừng ở đuôi chân mày y.
Tạ Nguyên nghĩ thầm, cũng đúng, sao nàng lại chọn Cảnh Hữu Lăng?
Có thể đó là bản tính nổi loạn, hoặc có thể ——
......
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào náo động, giữa thanh âm bên trong, Tạ Nguyên nghe thấy có người chậm rãi từ ngoài điện đi tới, nàng bỗng chốc giương mắt, liền nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng thân mặc hôn bào, từng bước một đi vào Chiêu Dương Điện.
Tất cả những người đón dâu ngừng ở ngoài điện, chỉ có hắn đi vào. Hắn sinh ra đã xuất sắc, hiếm khi hắn mặc một chiếc áo choàng lộng lẫy như vậy, hôn bào tôn lên làn da như noãn ngọc, vẻ quạnh quẽ ngày thường bỏ đi một ít, chỉ cảm thấy người này, sao lại đẹp đến vậy.
Như vầng trăng sáng, không nằm trong tay ta.
Gần giống hết như ấn tượng từ kiếp trước đối với Cảnh Hữu Lăng, những cảnh tượng như vậy cứ đan xen vào nhau, khiến nàng thoáng đau lòng.
Kiếp trước hắn đã đâm chết nàng ở Chiêu Dương Điện, không hề lưu tình, nàng như đang nằm trong một giấc mộng lớn, nhưng vẫn sống động trong kí ức, giống như mới vào hôm qua.
Cơn đau nháy mắt liền tiêu tán, như là ảo giác của Tạ Nguyên. Nàng dừng lại một chút, lại giương mắt lên thấy tầm mắt của Cảnh Hữu Lăng. Chỉ thấy hắn rũ mắt nhìn Tạ Nguyên, con ngươi phía trên chỉ có hình ảnh thu nhỏ của nàng.
Cảnh Hữu Lăng đưa tay cho nàng, "Điện hạ."
Tạ Sách ở ngoài điện sớm ngồi xe ngựa tiễn tỷ tỷ gả đi, có xe ngựa hộ tống, đội đưa tiễn khá nhiều trông rất hoành tráng.
Hỉ nương chuẩn bị mọi thứ xong rồi mới đem khăn đặt lên đầu Tạ Nguyên, sau đó kéo tay Tạ Nguyên qua đặt trong tay Cảnh Hữu Lăng.
Đầu ngón tay hai người chạm nhau trong nháy mắt, nàng theo bản năng lùi lại, ánh mắt Cảnh Hữu Lăng lóe lên, hỉ nương lại không nhận ra sự khác biệt của hai người kia.
Hỉ nương cười tủm tỉm nói: "Ta đây đã xử lý 800 tân nương, lão bà tử ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hai người giống như tướng quân cùng công chúa, tướng mạo như vậy, về sau tất nhiên có thể ân ái không nghi ngờ, bạch đầu giai lão, bách niên hảo hợp."
Hỉ nương vỗ vỗ lên tay tay bọn họ, "Đi thôi điện hạ, ngày sau còn đoạn đường dài phải, lão bà tử ta đưa người lên kiệu."
Cảnh Hữu Lăng nghe những lời này trầm mặc một lát, ngón tay siết chặt Tạ Nguyên, thấp giọng nói: "Ta tiễn nàng."
Hỉ nương có lẽ không ngờ rằng vị tướng quân trông có vẻ quạnh quẽ lại muốn tự mình đưa Tạ Nguyên lên kiệu, bà sửng sốt một lát, sau khi nhận ra cuối cùng cũng mỉm cười đáp lại: "Tướng quân có vẻ rất thích điện hạ."
Tạ Nguyên nghe động tĩnh bên ngoài, mới biết người nắm tay mình là Cảnh Hữu Lăng, nàng xoay cổ tay, lại phát hiện không chút cử động.
Kiệu hoa ngừng ở Chiêu Dương Điện, nàng là công chúa đầu tiên gả đi ngoài cung ở năm Hoằng Lịch, hai người đế hậu tiễn nàng, Đoan Vương điện hạ-Tạ Sách cùng tam hoàng tử điện hạ-Tạ Duẫn cưỡi ngựa theo ở phía sau.
Mà trong đó để người người đều tấm tắc khen ngợi, hẳn là tân lang quan Cảnh tam công tử-Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay mệnh danh là đệ nhất công tử ở Lũng Nghiệp, làm sao có thể mặc hôn bào đẹp đến vậy, hôn bào trên người nóng như thiêu đốt lại giống như trích tiên.
Tạ Đông Lưu vì hôn sự của trưởng nữ, cố ý một ngày đại xá thiên hạ.
Dọc đường đi tiếng tán thưởng khắp nơi, mọi người đều cảm khái hôn sự này thật hoành tráng, mãn lộ hồng trang, chiêng trống vang trời. Lụa màu bay đầy trời, giống như tuyết rơi nối tiếp nhau.
-
Đế hậu đích thân tới Cảnh gia, trong phủ trên dưới đều muốn nhìn xem, tuy rằng ngày thường Cảnh gia cũng có không ít khách quý, nhưng đây là đế hậu đồng thời xuất hiện, đại khái cũng là khó gặp.
Cùng lúc đó, người hầu trong phủ cũng có chút lo lắng, nghe nói trưởn công chúa điện hạ vẫn luôn được chiều chuộng, mà tam công tử lại là người tính tình lạnh lùng, nếu giữa hai người này có xảy ra xích mích gì, chính những người hầu này sẽ phải chịu đau khổ.
Tam công tử trước nay đều không phạt gì quá với hạ nhân, nhưng đây là vị công chúa được nuông chiều từ nhỏ. Cũng không biết tam công tử đối với hôn sự do thánh thượng ban như nào, đối với công chúa ra sao, nếu có tình thì tốt, nếu là vô tình......
Người hầu đều biết tam công tử tàn nhẫn như nào, cho dù là đối các cô nương cũng không lưu tình.
Những lo lắng này bị đè nén trong đáy lòng, tự nhiên không ai dám lộ ra ngoài.
Bái đường đã xong, thì Cảnh Hữu Lăng nắm tay Tạ Nguyên tiến vào động phòng, trước mắt Tạ Nguyên là một mảnh đen nhánh, trên tay chỉ có lụa đỏ, cúi đầu liền nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng đang đi, vạt áo khẽ nhúc nhích.
Tay nàng thượng cầm lụa đỏ, Tạ Nguyên nghe được Cảnh Hữu Lăng ở phía trước nhắc nhở nói: "Bậc thang."
Hắn dừng lại đợi Tạ Nguyên, đợi đến khi nàng bước qua bậc thang kia mới tiếp tục đi bước.
Phòng Cảnh Hữu Lăng ngày thường ngăn nắp, phần lớn đồ dùng đều làm bằng gỗ đàn hương, toàn bộ căn phòng chỉ có hai màu đen trắng giống như những bộ đồ y thường mặc.
Nhưng hôm nay, căn phòng được bao phủ bởi lụa đỏ, mang lại chút ấm áp cho căn phòng vốn dĩ không có dấu vết sống của con người.
Cảnh Hữu Lăng chậm rãi mở khăn trên đầu của Tạ Nguyên xuống.
Kỳ thật bọn họ lúc trước ở Chiêu Dương Điện đã từng gặp qua, Tạ Nguyên cũng nhìn thấy bản thân trong con ngươi của y, nhưng là bây giờ đang ngồi trong căn phòng có chút tối tăm này, và khi nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng xuất hiện ở trước mặt, vẫn là hơi trố mắt một chút.
Hắn đứng quanh mọi người, ánh nến nhập nhèm, ánh nến lung linh phản chiếu trong con ngươi của y.
Hỉ nương đứng bên người bọn họ, khay phía trên là hai ly rượu nhỏ, "Tướng quân, điện hạ, hiện tại hẳn là muốn uống rượu hợp cẩn, lễ bái đường đã thành, sau khi uống rượu hợp cẩn, sau này 2 người chính là một đôi phu thê chân chính."
Cảnh Hữu Lăng giơ tay nhận lấy chiếc cốc trên khay, ly còn lại đưa cho Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên có chút do dự, vẫn là tiếp nhận.
Nàng khi còn bé chưa từng uống qua rượu, lúc trước cũng không có nghĩ tới rượu hợp cẩn, nghe nói có người uống rượu xong sẽ làm nhiều trò hề, nàng có chút lo lắng.
Chỉ là một ly rượu nhỏ như vậy, chắc là không có gì đáng ngại.
Cảnh Hữu Lăng hơi chạm vào mặt Tạ Nguyên, bàn tay khéo léo, Tạ Nguyên thấy cổ họng hắn khẽ trượt mấy cái, sau đó liền uống một hơi cạn sạch.
Ly rượu này đối với hắn không tính là cái gì, bởi vì hắn hiện tại uống xong rượu hợp cẩn, còn phải uống cùng khách khứa bên ngoài.
Tạ Nguyên môi vừa mới chạm vào rượu liền cảm thấy có chút ngọt, này là rượu trái cây, nàng liền yên tâm, có lẽ độ cồn cũng không cao.
Loại rượu này, hẳn là không đến mức uống say.
......
Bên ngoài khách khứa chờ có chút lâu, trong đó hơn phân nửa đều muốn nhìn vị Cảnh đại tướng quân này uống say sẽ là bộ dáng gì, nếu là bỏ lỡ hôm nay, chắc là về sau sẽ không còn cơ hội.
Lũng Nghiệp thế gia quý công tử tới không ít, người ở đây phần lớn đều là quen biết.
"Hôm nay mọi người đến chuốc say Cảnh tam công tử, qua hôm nay là không còn cơ hội này. Mọi người nghĩ xem, ngày thường phụ thân chúng ta lấy Cảnh Hữu Lăng ra để giáo huấn chúng ta? Hôm nay chúng ta sao có thể buông tha hắn?"
Lời này vừa nói ra, nam gia trong tiệc liền vỗ tay cười nói: "Đó là đương nhiên, phụ thân ta bởi vì ta đi sở thủy hẻm, cũng không biết nói ta bao nhiêu lần rồi, ta nào so được với Tam công tử?"
Người nọ nói một tiếng, "...... Ta đây lại không phải công chúa, liền tính là đi sở thủy hẻm cũng không tính là chuyện?"
Ở đây phần lớn cười cười, chỉ có một người trước sau ngồi không nói một lời, khuỷu tay chống ở trên bàn, một tay cầm rượu, tân lang còn chưa tới, nhưng lại uống trước. Nghe được lời mấy người nọ nói, cầm chén rượu trên tay dừng một chút, tiếp theo vẫn là một hơi cạn sạch.
Mọi người uống chút rượu, nói chuyện cũng không suy nghĩ, có người nhìn thấy Yến Tuy ở bên này uống rượu giải sầu, cầm chén rượu tới nói: "Ta nói Yến huynh, ngươi như thế nào một mình ngồi ở chỗ này uống rượu giải sầu, nghe nói ngươi cùng trưởng công chúa từ trước đến nay quan hệ không tồi, hiện tại cũng nên mừng cho nàng ấy chứ?"
"Lũng Nghiệp đệ nhất công tử," người nọ quơ quơ chén rượu trong tay, "Trong nhà giáo huấn không nạp thiếp thất, từ trước đến nay là không dạo quanh sở thủy hẻm, các cô nương dường như phần lớn đều thích công tử như vậy, còn thật sự là nhờ vào nhân duyên, đúng không, Yến huynh."
Hắn không đợi đến Yến Tuy trả lời, liền nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng từ xa đến gần. Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay đạm mạc, cho nên không quen cùng mọi người ngồi ghế, chỉ đối với mọi người gật đầu lễ phép.
Các thế gia công tử sao có thể buông tha hắn, một đám đều tiến đến trước mặt hắn, ly này đến ly khác tiếp rượu hắn.
Liên tiếp không ngừng, Cảnh Hữu Lăng ai đến cũng không cự tuyệt.
Cảnh Hữu Lăng cứ uống như vậy, sắc mặt lại trước sau như thường, không có chút thay đổi, dường như uống rượu với nước lạnh là giống nhau, cứ uống như vậy, những thiếu gia kia chịu không được đều bại trận, gục xuống bàn.
Mà lúc này, Yến Tuy cầm theo một chén rượu đi đến chỗ Cảnh Hữu Lăng.
Hắn nhếch miệng, "Kính ngươi ly rượu mừng."
Yến Tuy nói như vậy, nhưng thật ra cũng không có ý muốn rót rượu cho Cảnh Hữu Lăng, chỉ tự mình ngẩng cổ đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. Hắn nhìn Cảnh Hữu Lăng, lau sạch rượu trên môi. Rốt cuộc vẫn không có lời nào.
Về phần hoàng gia, liền không có chuyện chuốc rượu như vậy.
Nhưng Tạ Đông Lưu nhìn Cảnh Hữu Lăng không thay đổi sắc mặt, có chút kinh ngạc nói: "Những người đó chắc là muốn chuốc say Hữu Lăng, mặt đều đỏ như khỉ làm sao có thể chuốc say hắn?"
Phó Vân cũng nhìn vị phò mã này, tâm tư mà nói nàng xác thật cũng không thích Cảnh Hữu Lăng uống đến say đến không biết gì, nhưng Cảnh Hữu Lăng lại không bị chuốc say, thật ra cũng có chút kinh ngạc.
Đến nỗi Tạ Duẫn, hắn từ trước đến nay hiểu biết Cảnh Hữu Lăng, đương nhiên là biết Cảnh Hữu Lăng này ngàn ly không say, tuy rằng hắn rất ít uống rượu, nhưng một khi uống, không ai có thể uống qua hắn.
Tạ Duẫn cười giải thích nói: "Phụ hoàng sợ là không biết, Hữu Lăng luôn luôn là cái dạng này, nếu uống nhiều, trên mặt cũng hiện không ra. Bây giờ cho dù có uống thêm mấy ly nữa, Hữu Lăng cũng tất nhiên sẽ không say."
Tạ Đông Lưu nghe vậy cười cười, "Trẫm bảo hắn uống làm gì? Hữu Lăng, hiện tại cũng không còn sớm, trở về với A Nguyên đi."
Được Tạ Đông Lưu nói như vậy, ai còn dám tới rót rượu cho Cảnh Hữu Lăng, hắn một đường thông thuận không bị cản trở mà về đến ngoài cửa phòng. Nhưng vừa đến gần cửa, hắn lại dừng lại.
Ngón tay đặt lên then cửa hồi lâu, suy nghĩ trong chốc lát, mới đẩy ra.
Đại khái là Cảnh Hữu Lăng đi ra ngoài có chút lâu, Tạ Nguyên đã sớm nằm nghỉ tạm ở trên giường, mũ phượng trên đầu cũng không gỡ xuống, tóc mai cũng có chút vương vãi.
Cảnh Hữu Lăng có lẽ là vì uống nhiều rượu, miệng đột nhiên có chút khô, hắn rót một ly nước trên bàn làm dịu cổ họng, con ngươi rũ xuống liền thấy một bên cổ của Tạ Nguyên.
Hôm nay mặc hôn bào mặt trên có vân vai, cái vân trên vai này nút thắt đẹp, nó được cài chặt, lúc đứng sẽ nhìn không ra, nhưng hiện tại Tạ Nguyên nằm ở trên giường, cái vân vai bên cạnh liền biến cổ nàng thành vệt đỏ.
Cảnh Hữu Lăng đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát, mới đi tới cạnh giường, đem mũ phượng trên đầu nàng gỡ xuống đặt ở một bên, sau đó gỡ nút thắt bên gáy, do dự trong chốc lát.
Đầu ngón tay Cảnh Hữu Lăng chạm vào cổ Tạ Nguyên, khi chạm vào da thịt, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của hắn, nhìn đến cổ Tạ Nguyên có chút động, thoáng chốc thu hồi tay.
Nút thắt vân vai rất phức tạp.
Cảnh Hữu Lăng chưa từng chạm qua loại đồ vật tinh xảo này, cho nên đối với nút thắt này thật ra có chút lao lực, hắn cởi hồi lâu cũng không cởi bỏ nút thắt được. Có lẽ là động tĩnh có chút lớn, giữa mày Tạ Nguyên có chút nhăn lại.
Vừa mới uống quá nhiều rượu, lại trong thời gian ngắn, cho nên ngay cả Cảnh Hữu Lăng vốn tỉnh táo cũng không có phản ứng lại ——
Tạ Nguyên chắc chắn là đã thức, bằng không tuyệt đối không có khả năng với động tĩnh lớn như vậy vẫn chưa tỉnh lại.
Cảnh Hữu Lăng treo sợi dây chuyền bạc mỏng, hắn đang gỡ nút thắc trên cổ Tạ Nguyên, cho nên nhất thời không chú ý tới dây chuyền bạc đang ở trên mặt Tạ Nguyên, đồng thời cũng không nhận thấy được, nàng căn bản đang đặt tay cạnh người, lại chạm vào sợi dây chuyền bạc.
Đại khái là do sợi chuyền bạc chạm vào mặt có chút ngứa, Tạ Nguyên hơi dùng sức, Cảnh Hữu Lăng không để ý, xoay người, suýt chút ngã đè lên người nàng.
May mà hắn tuy có chút choáng váng nhưng phản ứng nhanh.
Nhưng phần lớn cơ thể vẫn rơi trên giường.
Hắn nâng tay lên chống thân thể, Tạ Nguyên vẫn nhắm mắt lại, tựa hồ vẫn ngoan ngoãn mà ngủ. Cảnh Hữu Lăng trong lòng than thở một câu, vừa mới chuẩn bị từ trên giường đứng dậy, nhưng một bàn tay trắng tinh kéo hắn xuống.
Những ngón tay chạm vào cổ áo hắn.
Cảnh Hữu Lăng giương mắt, liền thấy Tạ Nguyên đang tròn mắt nhìn hắn, đuôi mắt hơi phiếm hồng, mỉm cười như đã đạt được mục đích.
"—— bắt được rồi."
Quần áo của nàng có chút xộc xệch, cứ như vậy mà nằm, hồi lâu sau mới nhận ra người trước mặt là ai, nhìn y rồi nói từng chữ một: "Cảnh, Hữu, Lăng."
.....Nàng giống như uống say.
Nhận ra điều này cổ họng Cảnh Hữu Lăng lại càng khô khốc hơn trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]