Nàng cứ như vậy túm lấy cổ áo Cảnh Hữu Lăng, đầu ngón tay chạm vào làn da có chút ấm áp.
Cảnh Hữu Lăng nhìn Tạ Nguyên, sau đó nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi rút tay nàng ra khỏi cổ hắn. Khi ngón tay hắn siết chặt cổ tay nàng, hắn cảm thấy cổ tay nàng hơi cử động, nhưng vẫn không có chút vùng vẫy nào.
Vốn dĩ hắn đang dựa nửa người vào giường, nhưng vừa rồi do Tạ Nguyên đột nhiên duỗi tay ra, hắn chỉ cách mặt nàng nửa thước.
Cách đó nửa thước, mặc dù không thể nói chỉ dám thở nhưng vẫn nghe thấy hơi thở của đối phương,hắn thậm chí có thể nhìn thấy đôi môi hơi nhếch lên của Tạ Nguyên và bản thân hắn trong con ngươi của nàng.
Sắc mặt của Tạ Nguyên liền tính là uống say cho dù say rượu nhưng sắc mặt nàng cũng không có gì biến hoá, nhưng khóe mắt hơi phiếm hồng, khiến đôi mày vốn đã minh diễm của nàng càng thêm động lòng người.
Cảnh Hữu Lăng nắm lấy cổ tay nàng, nhưng nàng lại mỉm cười với hắn và nói: "Ta nhớ rõ ngươi."
Cảnh Hữu Lăng dùng tay đỡ lấy thân thể của mình, cười nói: "Nhớ rõ ta cái gì?"
"Nhớ rõ ngươi......" Tạ Nguyên dùng một ngón tay chỉ ở trên mặt hắn.
Sau đó nàng chậm rãi dừng lại, như đang suy nghĩ điều mình sắp nói: "Thật ra chuyện khác ta không nhớ rõ, ta chỉ nhớ rõ ngươi thực vô tình."
Trong phòng thoang thoảng mùi tùng hương, giống như mùi quen thuộc trên người của hắn, trộn lẫn với chút huân hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-moi-ngay-deu-suy-nghi-phai-hoa-ly/2888769/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.