Chương trước
Chương sau
Nàng cứ như vậy túm lấy cổ áo Cảnh Hữu Lăng, đầu ngón tay chạm vào làn da có chút ấm áp.

Cảnh Hữu Lăng nhìn Tạ Nguyên, sau đó nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi rút tay nàng ra khỏi cổ hắn. Khi ngón tay hắn siết chặt cổ tay nàng, hắn cảm thấy cổ tay nàng hơi cử động, nhưng vẫn không có chút vùng vẫy nào.

Vốn dĩ hắn đang dựa nửa người vào giường, nhưng vừa rồi do Tạ Nguyên đột nhiên duỗi tay ra, hắn chỉ cách mặt nàng nửa thước.

Cách đó nửa thước, mặc dù không thể nói chỉ dám thở nhưng vẫn nghe thấy hơi thở của đối phương,hắn thậm chí có thể nhìn thấy đôi môi hơi nhếch lên của Tạ Nguyên và bản thân hắn trong con ngươi của nàng.

Sắc mặt của Tạ Nguyên liền tính là uống say cho dù say rượu nhưng sắc mặt nàng cũng không có gì biến hoá, nhưng khóe mắt hơi phiếm hồng, khiến đôi mày vốn đã minh diễm của nàng càng thêm động lòng người.

Cảnh Hữu Lăng nắm lấy cổ tay nàng, nhưng nàng lại mỉm cười với hắn và nói: "Ta nhớ rõ ngươi."

Cảnh Hữu Lăng dùng tay đỡ lấy thân thể của mình, cười nói: "Nhớ rõ ta cái gì?"

"Nhớ rõ ngươi......" Tạ Nguyên dùng một ngón tay chỉ ở trên mặt hắn.

Sau đó nàng chậm rãi dừng lại, như đang suy nghĩ điều mình sắp nói: "Thật ra chuyện khác ta không nhớ rõ, ta chỉ nhớ rõ ngươi thực vô tình."

Trong phòng thoang thoảng mùi tùng hương, giống như mùi quen thuộc trên người của hắn, trộn lẫn với chút huân hương mà Tạ Nguyên từng dùng, trộn lẫn vào nhau, không hề có mâu thuẫn xung đột, ngược lại dễ ngửi ngoài dự đoán.

Cảnh Hữu Lăng trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng nói một tiếng: "Ừ, ta thực vô tình."

Hắn rũ mí mắt xuống bắt gặp ánh mắt của Tạ Nguyên, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp váy cưới rơi trên giường, tóc xõa tung bên cạnh, sau đó nàng chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Hữu Lănh không chớp mắt.

Những ngọn nến kêu lách tách, ánh sáng lờ mờ chiếu vào đôi mắt trong veo của nàng, giống như một sự ngạc nhiên không lường trước được.

Cảnh Hữu Lăng chợt bừng tỉnh, lễ bái đường đã hoàn thành, rượu hợp cẩn đã uống, từ hôm nay trở đi, Tạ Nguyên là phu nhân của hắn. Cho dù đây có phải là ý định ban đầu của nàng hay không thì bây giờ cũng không còn gì có thể thay đổi.

Nhưng bây giờ Tạ Nguyên vẫn như cũ không nhớ gì cả, đồng tử giống như những viên đá hổ phách đen đã được tẩy sạch.

Cuối cùng, Cảnh Hữu Lăng trước hết rời tầm mắt đi, hắn đứng dậy rời khỏi giường, hôn bào dưới ánh nến tỏa sáng rực rỡ,hắn chỉnh sửa lại bộ quần áo có phần bừa bộn của mình rồi đứng bên cạnh giường.



"Điện hạ say rồi, vẫn là sớm nghỉ ngơi đi."

Hắn vừa nói vậy, nhưng khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, hắn liền dừng lại.

Cảnh Hữu Lăng đứng ở nơi đó suy nghĩ một lát, sau đó quay đầu nhìn Tạ Nguyên nửa nằm trên giường còn đang nhìn hắn, liền quay đầu lại.

Đêm tân hôn nếu hắn không ở lại đây mà đi thư phòng chắc chắn khó tránh khỏi tranh luận rất nhiều. Cho dù đối với bản thân không có tác dụng gì nhưng chắc chắn đó cũng không phải là lời nói hay ho đối với Tạ Nguyên.

Khi hắn quay người lại, Tạ Nguyên đang nửa nằm trên giường liền đứng dậy, bộ váy phức tạp trên người rất bừa bộn, bước đi có chút hỗn độn, sau đó Tạ Nguyên vươn tay ra,ngón út đặt trên bàn tay phải của Cảnh Hữu Lăng.

"Cho nên, Cảnh Hữu Lăng, ngươi rốt cuộc là vì cái gì mà lại cưới ta?"

"Ngươi không phải vẫn luôn không gần nữ sắc sao? Lũng Nghiệp ai mà không biết Cảnh đại tướng quân là người thanh tâm quả dục, lại có một thanh mai trúc mã là Chương Như Vi, hơn nữa, ngươi không phải vô tình với nữ nhi sao? Tại sao...ngươi lại đồng ý cưới ta?"

Nàng lôi kéo ngón tay hắn và lắc nhẹ.

Có lẽ vì đã suy nghĩ về câu hỏi này quá lâu nên cho dù có say thì vẫn không thể quên được câu hỏi này.Nàng trước nay không bao giờ nghĩ rằng Cảnh Hữu Lăng sẽ có câu trả lời hoàn toàn khác với kiếp trước, vốn dĩ Tạ Nguyên không muốn Phó Vân và Tạ Đông Lưu vì chuyện hôn sự của nàng mà cãi nhau nên chỉ tùy tiện nói ra một câu khá tốt.

Trong lòng nàng biết Cảnh Hữu Lăng nhất định sẽ cự hôn, nhưng ở Sùng Đức Điện, nàng lại nghe được lời nói thuận theo thánh ý của hắn.

Không ngờ vào thời điểm này, nàng thật sự thành hôn với Cảnh Hữu Lăng.

"Thật ra, ngươi không nên đáp ứng của phụ hoàng ta." Tạ Nguyên nắm lấy ngón tay của hắn, "Vì ngươi đáp ứng tứ hôn, sau này ta sẽ bắt ngươi làm mặt mũi của ta, ta sẽ chọc tức ngươi, hành hạ ngươi mỗi ngày. Và sau đó để ngươi sẽ phải cầu xin ta. Đây là cái giá cho sự vô tình của ngươi."

Khi nàng nói những điều này, biểu tình có vẻ như đang uy hiếp, nhưng đại khái là do say rượu, thậm chí không tính là một lời uy hiếp, cùng lắm là do có chút cáu kỉnh.

Cảnh Hữu Lăng cử động ngón tay, nhưng lại bị nàng giữ chặt hơn.

Tạ Nguyên không chờ hắn trả lời, cũng không để ý, sau đó chỉ ngón tay nói: "Cho dù ta gả vào Cảnh gia, ta cũng không thể chi ít hơn số tiền chi tiêu trước đây, viên ngọc Dạ Minh Châu ở Loan Châu,thạch khổng tước từ Dịch Châu, quả hạnh sữa đặc, phấn mặt từ Cô Tô, và gấm nguyệt cẩm từ Kim Lăng, nếu ngươi không thể làm được những điều này thì hãy hoà li càng sớm càng tốt."

Loan Châu rất giàu giao châu, giao châu là phổ biến, nhưng Dạ Minh Châu thì rất hiếm, nếu có thể đạt đến độ tinh xảo như viên Tạ Sách gửi trước đó thì sẽ càng hiếm hơn.

Về phần thạch khổng tước từ Dịch Châu, nó càng trở thành báu vật quý hiếm được cống nạp,thế gia bên trong có thể lấy ra một viên đều là truyền gia chi bảo.

Nhưng đối với Tạ Nguyên,thạch khổng tước có lẽ chỉ là một món đồ trang sức tô điểm trên người, giống như chiếc váy cưới nàng mặc hôm nay, và những hạt châu trên giày cũng là thạch khổng tước.

Khi nàng nói ra những lời này, đôi mắt nàng sáng như sao, những yêu cầu này đối với Cảnh gia thực ra không khó lắm, nhưng thực hiện cùng lúc lại thực sự rất rườm rà. Nàng cố tình làm khó hắn, nàng nhìn chằm chằm Cảnh Hữu Lăng không chớp mắt.

"Chỉ cần có người tiếp tục đi thu ngọc Dạ Minh Châu của Loan Châu thì sẽ luôn nhận được. Dịch Châu ở gần Sóc Bắc, trong kho của Cảnh gia còn có một hộp nhỏ, nếu điện hạ muốn, ta có thể đưa cho người. Hắn dừng lại một lúc, "Về phần những mặt khác, ta có thể cấp bao nhiêu tùy theo ý muốn của điện hạ."

Tạ Nguyên hô hấp dừng lại trong giây lát, vốn dĩ nàng nắm ngón tay Cảnh Hữu Lăng, nhưng đột nhiên buông tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào ngực hắn.

Trong nháy mắt, Cảnh Hữu Lăng cũng đột nhiên cảm thấy ngực đột nhiên đau đớn.

"Đều có thể cấp?" Tạ Nguyên giương mắt, "Nếu là ta muốn mạng Cảnh đại tướng quân thì sao?"

Sau đó Tạ Nguyên liền nghe được Cảnh Hữu Lăng nhẹ giọng nói: "Điện hạ nếu là muốn...... Cũng có thể."



Trong phòng ánh đèn lung linh, gió từ bên ngoài ùa vào. Cuối cùng ý thức của Tạ Nguyên càng ngày càng mơ hồ,biểu tình tan rã, nàng chỉ cảm nhận Cảnh Hữu Lăng gỡ bỏ vân vai mây trên người mình, và ngay trước khi ý thức của nàng biến mất, đã bế nàng lên và đặt nàng lên giường.

Ngay cả khi bế nàmg lên, ngón tay cũng chưa bao giờ chạm vào một chút da thịt nào của nàng, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

-

Khi Tạ Nguyên tỉnh lại, bên giường không có người, ngay cả nhiệt độ cũng không có, tựa như ở đây chưa từng có người ngủ qua. Tuy bây giờ đang đau đầu nhưng Tạ Nguyên vẫn có ấn tượng mơ hồ.

Cảnh Hữu Lăng ở bên cạnh nàng suốt đêm, lúc nửa đêm tỉnh dậy, nàng nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng đang ngủ bên cạnh mình.

Quần áo trên người nàng không hề thay đổi, chỉ mấy kiện vân vai, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi Tạ Nguyên tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang cuộn tròn bên cạnh hắn, rất gần với hắn.

Đến nỗi khi tỉnh dậy, nàng vẫn ngửi thấy mùi tùng hương trên cơ thể Cảnh Hữu Lăng, quanh quẩn bên cạnh nàng, quạnh quẽ như trên người của hắn.

Chiếc giường rất lớn nhưng người vượt qua ranh giới lại là nàng.

Khi ngủ, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhắm nghiền, dáng vẻ cũng không đến nỗi bất cận nhân tình, không hề có chút lộn xộn, hai tay đặt trên bụng, như thể là một người đoan chính.

Khi Tạ Nguyên đang nhìn chằm chằm vào hắn, Cảnh Hữu Lăng lập tức mở mắt ra, con ngươi tràn đầy sát khí, sau đó vô thức muốn chạm vào thanh kiếm bên cạnh, nhưng lại trống không.

Sau khi nhìn thấy là Tạ Nguyên, hắn thu hồi sát ý, nói: "Điện hạ tỉnh rồi à?"

Hắn vốn là người dễ ngủ, trước đây ở Sóc Bắc thường xuyên ngủ cạnh kiếm, cảnh giác như vậy là chuyện bình thường.

Lúc này vẫn là nguyệt thượng, Tạ Nguyên quấn chăn bông trên người, đi rửa mặt, sau khi tỉnh táo hơn mới hỏi: "Trước đó có phải ta uống say không?"

Tạ Nguyên thật sự không nhớ nổi mình đã nói gì trong lúc say, nàng sợ mình sẽ nói bậy, kể cho Cảnh Hữu Lăng chuyện kiếp trước.

Ngọn nến đỏ lúc đó còn chưa tắt, nhưng đã đi được một nửa, trong phòng nhất thời yên tĩnh, Cảnh Hữu Lăng ừ một tiếng.

Nhìn thấy hắn như vậy, tựa như thật sự không có chuyện gì xảy ra, Tạ Nguyên mới yên tâm, chẳng qua là nàng vẫn có chút buồn ngủ, còn kiên trì hỏi hắn chuyện như vậy nên gật đầu yên tâm ngủ tiếp.

...

Nhưng vào lúc này, trời đã sáng, Cảnh Hữu Lăng đã không còn ở bên cạnh nữa. Chiếc chăn bông quanh người nàng đã mất nhiệt từ lâu, không hề có một nếp nhăn nào, như thể chưa từng có ai ngủ ở đây. Mặt khác, về phía Tạ Nguyên, tấm nệm đã bị nhàu, tạo thành sự tương phản rõ rệt với bên cạnh của nàng.

Nhĩ Tuyết từ bên ngoài chạy tới, quần áo trên người được Tiễn Thúy thay thành một chiếc áo khoác lớn màu đỏ, trên đầu còn đội một chiếc đầu hổ rất đáng yêu, béo hơn trước một chút và nó tròn như một quả cầu than đen.

Và giọng nói của Ô Sử từ bên ngoài truyền đến, hắn vô cùng vội vàng nói: "Con cẩu đen từ đâu đến!! Hãy quay lại! Nơi đó không thể vào!!"

Ô Sử lo lắng gần như muốn vọt vào trong phòng, trong phủ trên dưới ai cũng biết Cảnh Hữu Lăng yêu thich sự sạch sẽ, cho nên cho dù trong phủ có cẩu hay mèo cũng tuyệt đối không cho đến tới phòng Cảnh Hữu Lăng.

Mà hắn không để ý, một con cẩu đen nhỏ không biết từ đâu xuất hiện, chạy nhảy vào phòng, nó lao vào mà hắn không kịp phản ứng.

Bình thường trước đây Ô Sử còn có thể đi vào giúp Cảnh Hữu Lăng bắt con cẩu đen nhỏ này, nhưng hiện tại Cảnh Hữu Lăng đã có gia thấy, bên trong lại có phu nhân, đương nhiên không thể tuỳ ý như xưa.



Nhĩ Tuyết cọ cọ mắt cá chân của Tạ Nguyên, sau đó kêu hai tiếng với Tạ Nguyên.Tiễn Thúy mấy ngày nay rất bận rộn, chắc là thị nữ cho nó ăn không cẩn thận như Tiễn Thúy, cho nên Nhĩ Tuyết mới ủy khuất như vậy.

Tạ Nguyên sửa sang lại quần áo, kêu một tiếng: "Tiễn Thúy."

Ô Sử nghe thấy giọng nói của Tạ Nguyên từ trong phòng, lo lắng nói: "Phu nhân, người có thấy một con cẩu đen chạy vào phòng không? Công tử luôn yêu thích sự sạch sẽ, tuyệt đối không cho cẩu hay mèo tiến vào..."

Đang nói nửa chừng, Tạ Nguyên nghe được thanh âm như suối lạnh róc rách: "Không sao đâu."

Đó là giọng của Cảnh Hữu Lăng.

Tạ Nguyên đang ở trong phòng, đương nhiên không biết Ô Sử lúc này có vẻ mặt kinh ngạc như thế nào, hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh Cảnh Hữu Lăng, Ô Sử đương nhiên biết Cảnh Hữu Lăng yêu thích sự sạch sẽ đến nhường nào, hơn nữa hắn vẫn nhớ trước đây có một con mèo tuyết, con mèo vô tình xông vào phòng Cảnh Hữu Lăng.

Con mèo đó được một tiểu thư trong phủ nuôi dưỡng, tuy Cảnh Hữu Lăng không trách móc gì nhưng sau ngày hôm đó, hắn đã dọn dẹp toàn bộ căn phòng.Từ đó, người trong viện sẽ xua đuổi cẩu mèo khi thấy chúng đến gần.

Như thế nào hiện tại trong phòng có con cẩu, công tử ngược lại nói một câu không sao?

Ô Sử đang sửng sốt khi nhìn thấy Tiễn Thuý đang đi đến bên cạnh mình, và giải thích:"Kia chỉ là điện hạ nuôi dưỡng bên người, gọi là Nhĩ Tuyết."

Tạ Nguyên vốn kêu Tiễn Thúy, muốn Tiễn Thúy giúp nàng trang điểm, nhưng không ngờ, người đến trước lại là Cảnh Hữu Lăng.

Trên người hắn không có bội kiếm, hiếm thấy hắn không mặc áo bào trắng mà là áo bào đỏ tím, trên tay cầm một túi giấy da.

Hắn đưa túi cho Tạ Nguyên: "Điện hạ."

Tạ Nguyên mở ra, chỉ thấy bên trong có mấy món điểm tâm tinh xảo, bên trên rắc một ít bột hạnh.

Đó là... bát quả hạnh sữa đặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.