Lâm Tri Ngải đọc sách được một lúc thì đột nhiên cảm thấy bụng của mình đau vô cùng, giống hệt như có rất nhiều chú kiến đang gặm nhấm thịt của cô vậy. Nói chuyện cũng trở nên run rẩy: "Tôi... Tôi đau bụng quá!"
Tống Chu Thành cũng hoang mang, tiến lên trước sờ lên trán của Lâm Tri Ngải, rồi lại sờ lên trán của mình và vội cau mày nói: "Đâu có sốt đâu!"
Lâm Tri Ngải toát cả mồ hôi lạnh, ôm lấy bụng nằm cuộn người trên ghế. Nhớ lại những thứ mà mình đã ăn lúc sáng, bỗng hừ lên một tiếng: "Chắc chắn là do Vương Cảnh Văn đã hạ độc vào kem và nước ngọt của tôi rồi!"
Tống Chu Thành cũng dở khóc dở cười, khoan hẵng nói đến việc Vương Cảnh Văn hoàn toàn không thể hạ độc, cứ cho là cậu làm thế thật thì cũng không thể nghĩ ra cách vụng về vậy được.
Còn Lâm Tri Ngải nói mãi nói mãi thì đột nhiên cảm thấy vùng bên dưới của mình có thứ gì đó ấm nóng chảy ra, đột nhiên Lâm Tri Ngải bừng đỏ hết cả mặt, đôi mắt nhìn Tống Chu Thành cũng trở nên ngượng ngùng.
"À cái đó... Anh kêu Tiểu Hoà qua đây giúp tôi đi!"
Tống Chu Thành bất giác chau mày: "Gọi Tiểu Hoà làm gì, Tiểu Hoà cũng không thể khám bệnh, tôi gọi đại phu cho em nha!"
Nhìn thấy Tống Chu Thành bảo đi là đi, Lâm Tri Ngải nhanh chóng đứng yên tại chỗ, gọi Tống Chu Thành đứng lại: "Tôi không sao, chỉ là tôi bị đau bụng thôi!"
Đau bụng mới phải gọi đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-manh-me-o-dan-quoc/3387895/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.