Tống Chu Thành sau khi trở về nhà, vừa ngồi xuống chẳng bao lâu thì Phúc Bá đã tìm đến rồi, ông hỏi Tống Chu Thành: "Thiếu gia, của hồi môn của thiếu phu nhân nên đặt ở đâu cho cô ấy ạ?"
Trong đầu Lâm Tri Ngải toàn là chiếc váy đó nhưng nghe đến "của hồi môn" thì đôi mắt bỗng bừng sáng, đi thẳng đến trước mặt Tống Chu Thành, cô kéo tay của Tống Chu Thành và hỏi: "Ta có thể lấy cái của hồi môn kia để đổi lấy chiếc váy đó không?"
Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, khẽ bật cười: "Cô có biết không, của hồi môn đại diện cho địa vị sức mạnh của phụ nữ các cô ở nhà chồng đó, là chỗ dựa nửa đời còn lại của cô, vậy mà lấy nó đi đổi một cái váy là thế nào!"
Lâm Tri Ngải cau mày, cúi đầu xuống, rầu rĩ không vui mà nói: "Nhưng mà thật sự tôi rất thích chiếc váy đó."
Tống Chu Thành trừng nhìn Lâm Tri Ngải trước, sau đó thì dặn dò Phúc Bá: "Chú tìm một căn phòng, đặt của hồi môn gọn gàng giúp thiếu phu nhân, đừng để thiếu phu nhân đem ra phá đấy."
Vốn dĩ anh tiêu xài cũng rất hoang phí, vậy mà cô ngốc này còn phá hơn cả anh nữa!
Phúc Bá gật đầu xong thì chuẩn bị rời khỏi. Tống Chu Thành nghĩ ngợi một lúc, rồi lại gọi Phúc Bá lại: "Đợi đã, tôi và chú cùng nhau đi kiểm kê một chút, tiện thể làm một cái sổ ghi của hồi môn vào trong đó luôn."
Mặc dù Lâm Tri Ngải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-manh-me-o-dan-quoc/3387869/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.