Sáng sớm, mặt trời đã lên, ánh mặt trời gay gắt mặc dù vẫn chưa chiếu thẳng xuống nhưng trong không khí đã có sự nóng bức của mùa hè.
Lâm Tri Ngải ngẩng đầu nhìn mặt trời, lập tức đi đến trước sạp bán ô giấy dầu bên cạnh rồi cầm lấy một chiếc ô giấy dầu.
Chủ sạp hàng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy Lâm Tri Ngải nho nhỏ đáng yêu, không ngờ lại vác theo một thanh đao lớn như vậy, bèn khẽ cong cong đôi mắt nhìn Lâm Tri Ngải: "Tiểu cô nương là người trong kịch viện đúng không!"
Lâm Tri Ngải nhìn chủ sạp hàng với một đôi mắt ngờ vực, tại sao ông chú này lại nói cô trong kịch viện nhỉ.
Chẳng đợi cô hỏi thành câu, chủ sạp hàng lại tiếp tục nói: "Trông thanh đao của cô lớn thế này, không phải hát kịch trong kịch viện thì còn ở đâu được nữa chứ."
Lâm Tri Ngải đang định mở lời giải thích thì Tống Chu Thành từ phía sau lấy hai văn tiền trong người ra, đưa cho chủ sạp hàng: "Ông chủ tinh mắt quá, cô ấy đúng là người hát kịch trong kịch viện đấy ạ."
Nếu chủ sạp hàng đã tưởng rằng thanh đại đao trong tay Lâm Tri Ngải là đạo cụ dùng để hát kịch, vậy thì anh cứ nương theo vậy.
Chứ để người khác biết được thanh đao này là thật, còn bị một cô ngốc cầm gọn trong tay, chắc chắn sẽ gây náo động mất.
Tống Chu Thành nói xong bèn kéo cánh tay của Lâm Tri Ngải đi về phía sau, vừa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-manh-me-o-dan-quoc/3387868/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.