Theo như lời của Hoàng hậu thì Ngọc An Hoa công chúa đã đợi ở Đoan Dương cung được mấy ngày. Chủ yếu là nàng ta đến đây để gặp Chỉ Ni nên việc để chờ đợi lâu là điều không tốt, Thành Vu ít nhiều cũng mang dị nghị. Tuy nhiên Chỉ Ni biết rõ nàng ấy đến để làm gì nên có phần do dự. Dẫu là thế nhưng nàng vẫn chấp nhận đến một chuyến, xem như là đối đãi của Thành Vu dành cho khách quý.
Đặt chân đến Kỳ Yên lâu, tuy nhiên, khi vừa đến nơi thì Chỉ Ni lại khựng người nghĩ ngợi. Cho đến tận lúc này nàng vẫn không tỏ rằng mình nên nói điều gì với Lê Ngọc Thiền đây? Cũng không biết nên lấy lý do nào để từ chối lời cầu hôn mà trong thâm tâm đã luôn mong đợi. Chỉ Ni sợ thánh dự của Hoàng đế bị kéo xuống bùn, sợ cả Thành Vu sẽ nhận về vô vàn nghị luận bởi một Trưởng công chúa không thể sinh được con cái, không thể giúp phu quân nối dõi. Chưa kể, nàng không thể để Lê Dực Định cả đời sẽ sống trong cô độc. Hắn có thể không hạnh phúc, không yêu thương thê tử nhưng ít ra sau này vẫn có người thừa tự, tiếp nối vinh hiển bao nhiêu năm cố gắng gầy dựng nên.
Bạch Hạc thấy nàng dừng bước thì khẽ gọi:
- Lệnh cô! Ngọc An Hoa công chúa đã đợi từ sớm rồi ạ.
Thở dài một hơi, Chỉ Ni ngước ánh mắt long lanh nhìn trời xanh mây trắng ở trên đỉnh đầu. Đã một thời gian trôi qua, mặc dầu bầu trời đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3444486/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.