Làm người không thể quá quyết đoán. Trẫm là Hoàng đế nên việc nhún nhường trong đối ngoại đã là chuyện tất yếu. Nếu mật thư được gửi đi mà hắn vẫn chứng nào tật nấy thì đừng hòng nhìn thấy được ái nữ của trẫm.
Trong lòng vạn phần tức giận nhưng chẳng còn cách nào tốt hơn là gửi mật thư cho Vĩnh Bảo đế. Dẫu sao thì họ cũng không thực sự muốn dấy quân xâm lấn Thành Vu. Nhưng với tình hình này kéo dài sẽ gây ra vô vàn hệ lụy.
Hoàng đế gọi:
- Hốt Tu!
- Dạ có nô tài!
- Ngươi mời Quốc sư đến gặp trẫm.
- Dạ! Nô tài đi ngay.
Thở hắt một hơi, Hoàng đế khẽ nhíu đôi mày rậm. Thành Vu trước kia cũng là một nước đại cường nhưng chính vì nội chiến đã tàn phá nặng nề mẫu quốc và nhân dân nên Hoàng đế không thể mạo hiểm thêm nữa. Thời thế đổi thay, để giữ lấy hòa bình và khôi phục kinh tế cũng như binh lực thì không thể nói chỉ vài năm là xong được. Nếu như gả Chỉ Ni đến Qui Nam xa xôi nhưng có Lê Dực Định yêu thương và bảo vệ thì Hoàng đế cũng không lo lắng thêm gì. Chỉ là bây giờ nàng lại một mực không muốn gả, bất kể ai khuyên nhủ cũng không được. Không chừng sau này với sức ép từ mọi phía, chuyện không may được đẩy đi quá xa thì nàng lại bị gán cho cái danh “tội nhân thiên cổ”.
Bức mật thư đã được Hoàng đế Thành Vu gửi đến Qui Nam. Trong thư, Hoàng đế muốn Lê Đông Hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3438787/chuong-106.html