Đã là ngày thứ ba kể từ khi Lê Dực Định bị phạt quỳ ở Tư Nguyên Môn. Dẫu rằng trong lòng có giận đến đâu thì hắn vẫn là Hoàng tôn được bồi dưỡng ở Trường Thọ Cung từ nhỏ nên Hoàng thái hậu vẫn không thể ngồi yên một chỗ được. 
Đi vào Minh Chánh Điện cùng lúc Hoàng đế đang ngồi trầm tư bên bàn cờ. Thấy Hoàng thái hậu đến, Hoàng đế đứng dậy cúi thấp đầu: 
- Hoàng mẫu! 
Hoàng thái hậu ngồi xuống trường kỷ, sắc mặt chẳng hề thư thả gì: 
- Gần đây trong triều xảy ra không ít chuyện, Hoàng đế cứ mãi giam giữ mà không xử trí hay sao? 
Hoàng đế cũng ngồi xuống. 
- Nhi thần đã đưa Lương Khoác đến hành cung ở phía Tây Nam, mãi mãi không cho về Kinh thành. Còn Hoàng hậu, đóng cửa Thừa Giang Cung, tự nàng ta tự sinh tự diệt. 
- Hoàng đế có ý định phế hậu chăng? 
Nghiêng đầu nhìn Hoàng đế, Hoàng thái hậu muốn biết rõ cặn kẽ về điều này. Tuy rằng không hài lòng với Hoàng hậu là mấy nhưng nếu Hoàng hậu bị phế truất thì chắc chắn Vân Âm Nguyên phi không bao lâu sẽ trở thành kế hậu. Với một nữ nhân như vậy đường đường chính chính cai quản hậu cung quả thực khiến người ta không an tâm nổi. 
Hoàng đế không nói gì, sắc mặt chợt trở nên căng thẳng. 
Hoàng thái hậu tiếp lời: 
- Hoàng đế tuyệt đối không được phế hậu. Hoàng hậu đã tại vị được hơn ba mươi năm, hiền lương thục đức, tiếng lành đồn xa, đương nhiên không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3360232/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.