Trường Thọ Cung. 
Âm thanh vô đề cầm vang vọng khắp tẩm cung. Hoàng thái hậu ngồi ngồi im sập gỗ, miệng nhai trầu, còn đôi mắt nhắm nghiền thưởng thức giai điệu êm tai của tiếng đàn đang không ngừng du dương. 
Đàn xong một khúc nhạc, Thanh Huyện chúa, Đường Hoa Hoài mỉm cười đưa đàn cho cung nữ. Lúc này Hoàng thái hậu đã mở mắt ra, nở với nàng một nụ cười hiền: 
- Đàn rất hay! 
- Đa tạ Đức bà đã khen! 
- Ban toạ! 
Sau khi Đường Hoa Hoài ngồi xuống ghế rồi Hoàng thái hậu mới tiếp lời: 
- Từ ngày Huyện chúa đến kinh thành, ngày nào cũng vào Cung giải ưu cùng lão thân, nơi này nhàm chán nên quả thật đã quá thiệt thòi. 
- Thần nữ không hề cảm thấy như vậy, được hầu hạ Đức bà đã là phúc phần của thần nữ. 
Hai người cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ. Dường như Hoàng thái hậu đã nhắm trúng vị Thanh Huyện chúa này cho Hoàng tôn của mình. Không những vậy mà còn liên tục ban thưởng cho nàng ta vô cùng hậu hĩnh. 
Cung nữ thân cận đi từ bên ngoài vào, cung kính cúi thấp người và thưa: 
- Bẩm Đức bà, Lưu Chỉ Ni đã đến kinh thành vào đêm qua. 
Hoàng thái hậu hỏi: 
- Vậy Dực Định có đi cùng nàng ta chứ? 
- Dạ bẩm, Đại vương chỉ đưa người đến cổng thành xong thì cùng Dương tướng quân cưỡi ngựa rời đi. 
Hoàng thái hậu gật gù: 
- Ừm… Dẫu sao cũng là ân nhân cứu Dực Định một mạng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3335415/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.