Suốt một đêm trằn trọc không ngủ được, cứ thảnh thơi là Chỉ Ni lại nhớ đến câu nói của Lê Dực Định nên đến sáng đã không được tỉnh táo cho lắm.
Thanh Thanh ngồi ở bàn trà, vừa nhàn nhã cắn hạt bí vừa hỏi:
- Đêm qua không an giấc sao? Trông em phờ phạc quá.
Chỉ Ni gật đầu, trả lời với chất giọng yểu xìu:
- Em thức trắng cả đêm qua, nhiều chuyện thật khó nghĩ.
- Có chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm qua em cùng vị công tử ấy đi du ngoạn vui lắm sao?
- Gì mà đi du ngoạn!?
Chỉ Ni xếp ngăn vào tủ rồi lại lấy một ngăn khác ra lau chùi, dọn dẹp. Vừa làm vừa nói:
- Chị đừng nghĩ linh tinh.
- Rốt cục đã có chuyện gì vậy? Trong thần sắc của em kém lắm rồi.
Nửa muốn nói nửa lại không. Nấn ná một lúc Chỉ Ni quyết định giấu nhẹm luôn chuyện này. Không phải là nàng chê Thanh Thanh nhiều chuyện mà thật sự nàng ta rất khó giữ được miệng của mình. Chẳng may đồn đại ra ngoài lại rước thêm muôn phần rắc rối.
Chỉ Ni lắc đầu:
- Có lẽ nhà có nhiều người lạ nên em không ngủ được thôi.
Có một người phụ nữ đi từ bên ngoài vào. Đến tiền sảnh thì đối với Chỉ Ni rất cung kính.
- Đây là bánh đậu xanh mà y sĩ đã căn dặn nô tì mua ở chợ phiên cho tiểu thư.
- A… Con đa tạ dì!
Nói bấy nhiêu thôi rồi người đó lại lặng lẽ lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3332960/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.