Chỉ Ni nhận lấy những gói thuốc của Lưu Thuận rồi quay về lều trại của mình.
Trong thư gửi về Chỉ Ni đã nói rõ tình trạng của Lê Dực Định và nhờ Lưu Thuận kê đơn thuốc giúp. Quả thật là đơn thuốc mà Lưu Thuận kê giống với thuốc mà Chỉ Ni đã bốc bấy lâu nay. Chỉ có điều còn thiếu đi một loại thảo dược để bồi dưỡng thể chất.
Không cần nghĩ ngợi nhiều. Nhân tiện vẫn còn sớm, Chỉ Ni vội lấy chiếc gùi đeo lên lưng rồi đi ra ngoài. Vẫn như mọi lần, cứ nói đi hái thuốc thì Chỉ Ni sẽ được tự do ra vào doanh trại.
Ngước mắt xa xa nhìn thấy Lê Ngọc Thiền đang dắt đội quân đến thao trường thì Chỉ Ni lại mỉm cười nhẹ. Gần đây thì nàng ấy đã an phận hơn, không một mực muốn ra chiến trường như những ngày vừa đến nữa.
Thôi không nhìn theo, Chỉ Ni đi một mạch đến bờ sông để hái một số thảo dược. Tình trạng của Lê Dực Định mới là thứ đáng quan tâm hơn hết.
- Lưu cô nương!
Vừa bước được vài bước đã nghe tiếng gọi. Chỉ Ni không khỏi thắc mắc mà quay đầu nhìn lại xem là ai.
Trực Hoành bước đến gần Chỉ Ni, sắc mặt lúc này có phần e dè đôi chút.
Mỉm cười tươi tắn, Chỉ Ni cất lời:
- Tả tiên phong, người tìm dân nữ có chuyện gì sao?
Trông thấy Chỉ Ni đối với mình vẫn dịu dàng như thường lệ, Trực Hoành không khỏi ái ngại trong lòng, ấp úng nói:
- Ta muốn đến đây mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3332939/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.