Lại qua đi hai ngày, trong ngoài Ngạn quốc đều yên ắng như bình thường, một chút sóng gió cũng không có, kể cả tin tức liên quan đến Phan Lập. Nhạc Xích Vũ vẫn là bồi Dương Thiên An chỉ là không ai nhắc đến chuyện hồi Kim quốc. 
Đến tối, ngoài trời đen như mực, trăng tròn to sáng rỡ treo trên bầu trời cao, nguyệt quang ánh xuống, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá dày đặt của rừng cây. Bóng của những cái chong chóng khổng lổ theo nguyệt quang đổ dài trên mặt đất. 
Đột nhiên có một bóng người hắc sắc đứng ở nơi đó. Chỉ là bóng người kia còn chưa kịp làm gì liền đã bị một đoàn binh sĩ bao vây, lồng đèn trên tay đám binh sĩ ánh cùng nguyệt quang soi rõ dung mạo của bóng người kia. 
Đó chính là Phan Lập. Chỉ thấy hắn sắc mặt vô cùng ngạc nhìn như thể còn chưa tin tưởng chuyện xảy ra trước mắt. Tròng mắt đảo qua đám binh sĩ đang chĩa tiêm thương ở xung quanh mình như đang tìm kiếm thứ gì đó. 
Lúc này binh sĩ tách sang hai bên nhường ra một con đường, chỉ thấy Dương Thiên Phong cùng Hàn Chĩ Vỹ sóng đôi bước đến. Phan Lập ngửa đầu lên trời cuồng tiếu. 
“Nghĩ không ra kế hoạch của ta đều bị đám người Kim quốc các ngươi phá hoại.” 
Dương Thiên Phong khép hờ mắt nhìn thứ trong tay Phan Lập, hắn đoán được thứ kia là gì. Bất quá hiện tại không phải là lúc kích động Phan Lập: “Ta cũng nghĩ không ra phụ hoàng đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-hoa-than/3153809/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.