Ngày kế tiếp, Nhạc Xích Vũ cùng Dương Thiên An đồng loạt thức giấc. Do sợ Dương Thiên An không quen nên vẫn như đời trước nàng bồi nàng ta ngủ cùng một phòng.
Hôm nay cả bốn người xuất cung dạo, bên ngoài cung bách tính Ngạn quốc cực kỳ thân thiện. Nhạc Xích Vũ bay tới bay lui ăn thứ này thứ kia, lúc đầu Dương Thiên An cũng có chút ngại ngùng nhưng lát sau lại bị Nhạc Xích Vũ ảnh hưởng nên cả hai rất chí đồng đạo hợp trong việc ăn uống khiến hai nam nhân có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Dương Thiên Phong lại mua được cho thê tử một chiếc vòng cổ bằng đồng của Ngạn quốc. Hai bên là hai đôi hồ điệp chạm trổ tinh xảo, phần giữa là một đoạn đồng uốn thành ngọc như ý, chính giữa đính một bông hoa mẫu đơn phấn hồng sắc nở rộ, bên dưới là lưu tô bằng dây xích nhuyễn.
Lát sau Hàn Chí Vỹ đưa bọn họ đến một cánh đồng. Ở nơi này, có rất nhanh chong chóng gỗ to thật to. Nhưng chong chóng này là để thổi thêm gió vào trong đế đô, vì Ngạn quốc rất nhỏ nhưng lại được một khu rừng rậm rạp vây quanh nên gió cũng không có nhiều.
Lại qua đi hai ngày, hai ngày này chỉ có Nhạc Xích Vũ cùng Dương Thiên An tất bật chuẩn bị cho hôn lễ thôi. Dương Thiên Phong cùng Hàn Chí Vỹ chỉ trốn trong thư phòng to nhỏ gì đó rất lâu.
Dương Thiên Phong tìm hiểu qua những chong chóng kia, hắn xác định đời trước, chất độc từ đó đưa vào trong Ngạn quốc. Mà chất độc kia sở dĩ tới không được ngôi nhà gỗ là vì hướng quay của chong chóng lệch hướng nhà gỗ. Nếu lúc đó thê tử hắn chỉ ở trong ngôi nhà gỗ thì nàng cũng không có mất mạng.
Hôm nay chính là đại hôn, Nhạc Xích Vũ bế tiểu Võng ngồi cùng đám thần tử của Ngạn quốc mà trong lòng bất an. Đến cùng nàng phải thỉnh quốc quân Ngạn quốc cho phép bản thân đến gặp Dương Thiên An.
Chỉ là khi nàng cùng Phong Linh còn hơn năm bước nữa là đến tân phòng liền nhìn thấy có một thân ảnh nam nhân lén lén lút lút tiến vào trước, vừa đóng cửa. Nàng đưa tay vuốt qua ngực tự trấn an rồi đặt tiểu Võng vào trong tóc, không quen dặn dò Phong Linh: “Ta một mình tiến vào, nếu là ngươi nghe thấy được tiếng của ta hét to liền đi gọi tướng công bọn họ đến đây.”
Phong Linh nhận được lệnh lập tức ứng qua tiếng rồi núp sang một bên không để người nhìn thấy. Nhạc Xích Vũ an tâm, hít một hơi thật sau mới bước đến trước tân phòng đẩy cửa mà vào. Nếu không phải hôm nay là đại hôn nàng phải mặc quốc phục Kim quốc thì cũng không cần sợ như vậy, nếu là vận quốc phục Ngạn quốc thì dễ hoạt động rồi.
Chỉ là khi thấy được những thứ trong phòng nàng không tin nỗi mắt mình, đưa tay che trên chiếc miệng nhỏ đang há to của mình. Cung nữ tất cả đều bị đánh ngất, nằm trên mặt đất. Dương Thiên An sợ đến treo hoảng đầy mặt, lệ quang trong hốc mắt trực trào ôm chặt cạnh giường không dám động đậy, đến cả thanh cũng không thể phát ra.
Mà nam nhân đứng trước mặt Dương Thiên An, quay lưng với nàng nhìn lại rất quen mắt. Chỉ khi hắn nghe được tiếng mở cửa quay lại nàng mới trợn to mắt mà nhìn. Đó không phải ai xa lạ mà chính là Phan Lập.
“Không ngờ lại gặp được nhị hoàng biểu đệ muội ở đây.” Phan Lập tà cười, âm thanh đầy vị đạo đáng ghê tởm.
Dương Thiên An thấy hắn không để ý đến mình lập tức đứng lên muốn chạy đến chỗ của Nhạc Xích Vũ. Chỉ là khi nàng lướt qua người Phan Lập liền bị hắn túm lại ném trở về trên giường. Đau khiến nàng khẽ kêu lên một tiếng. Nàng biết lúc này, mọi người đều không ở, mà cung nhân cũng đã sớm bị Phan Lập đánh ngất, dù cho nàng gọi khan cổ cũng không người nghe.
Nhạc Xích Vũ không kinh không cụ, từng bước một bước đến trước mặt Phan Lập. Nàng có tiểu Võng bên người, gặp ai nàng cũng không sợ.
“Ta cũng không nghĩ đến còn có thể gặp lại ngươi.” Âm thanh của nàng hiện tại thập phần chán ghét, chỉ hy vọng hắn sớm biến khỏi tầm mắt nàng. “Lại không biết ngươi xuất hiện ở tân phòng của hoàng muội làm gì?”
Phan Lập thấy Nhạc Xích Vũ không sợ mà bước đến gần mình, theo bản năng hắn nhìn ra ngoài cửa. Hắn sớm muốn tiếp cận Dương Thiên An nhưng Nhạc Xích Vũ lại ở cùng nàng ta. Mà Nhạc Xích Vũ ở, đương nhiên Dương Thiên Phong cũng sẽ cho người theo sát, thế nên hắn phải chờ đến hôm nay mới đến.
“Nhị hoàng biểu đệ muội hỏi ta đến đây làm gì sao?” Phan Lập to giọng ngửa đầu cười, hắn lui về phía sau, chân dừng bên giường cầm lấy cằm của Dương Thiên An khẽ nâng lên: “Đương nhiên là cướp tân nương rồi.”
“Ngươi cho rằng bản thân sẽ thành công?” Nhạc Xích Vũ lại tiến lên thêm vài bước, hai tay đan chặt cố ý cho Phan Lập thấy được bản thân là vô hại. Nàng nghe từ miệng Dư thị về chuyện của Phan Lập, chỉ là không nghĩ đến trượng phu bảo rất có khả năng hắn sẽ đến Ly quốc, nhưng nghĩ không ra hôm nay lại tái kiến tại Ngạn quốc.
Phan Lập nhìn thấy dáng vẻ vô hại kia của Nhạc Xích Vũ lại càng đắc ý một phần. Nếu hắn đoán không sai, Dương Thiên Phong sẽ không để Nhạc Xích Vũ mạo hiểm, mà hiện nàng đứng đây, chứng tỏ Dương Thiên Phong không ở bên ngoài.
“Biết đâu ta không những thành công còn có thể bắt được cả nhị hoàng biểu đệ muội thì sao?”
Nhạc Xích Vũ khẽ cười, bước đến bên cạnh Dương Thiên An, ngồi xuống, mi mắt nâng lên nhìn Phan Lập hạ lệnh: “Tiểu Võng, tới phiên ngươi rồi.”
Phan Lập có chút không hiểu nhìn Nhạc Xích Vũ, chỉ thấy trong tóc của nàng bò ra một con nhện to. Hắn lập tức lui về phía sau, bày ra tư thế phòng thủ.
Chỉ thấy tiểu Võng rất nhanh giăng tơ ngăn cách giữa hắn cùng Nhạc Xích Vũ. Còn có âm thanh của nàng âm vang khắp phòng: “Không cần sợ như vậy.” Câu nói này không biết là đang an ủi Dương Thiên An hay là cảnh cáo Phan Lập bởi âm thanh chỉ là nhàn nhạt lại không có đối tượng.
Lúc này ở bên ngoài Dương Thiên Phong cùng Hàn Chí Vỹ là đạp cửa xông vào. Phan Lập thấy được tình thế không tốt lập tức từ cửa sổ xông ra ngoài. Hàn Chí Vỹ gọi người đuổi theo.
Lúc này tiểu Võng cũng rất thức thời, biết chuyện đã kết thúc cũng lập tức thu tơ nhện lại rồi bò trò về bên chủ tử. Dương Thiên An vẫn còn đang chinh lăng, đến cả khóc lẫn sợ đều quên mất.
Dương Thiên Phong bước đến khẩn trương hỏi: “Nương tử, nàng vì sao có thể tự ý hành động như vậy?” Hắn biết rõ nàng có tiểu Võng thế nên lúc nãy mới không chút do dự mà xông vào. Chỉ cần tiểu Võng ở, Phan Lập sẽ vô pháp chạm đến được các nàng, nên càng không sợ các nàng bị dùng làm con tin.
Nhạc Xích Vũ thấy được trượng phu cùng Hàn Chí Vĩ xuất hiện cũng không có hoảng loạn. Bởi lúc nãy Phan Lập cười to, Phong Linh có thể nghe được nên mới nhanh chóng chạy đi báo.
Nàng không trả lời Dương Thiên Phong mà là an ủi qua Dương Thiên An vào câu rồi trả lại cho Hàn Chí Vỹ bản thân bước ra ngoài. Dương Thiên Phong cau mày lại cũng bước theo thê tử.
Khi về đến phòng ở dịch quán hắn mới nói: “Nàng còn chưa trả lời ta.”
“Ta sợ hoàng muội bị uy hiếp nên mới cố ý làm vậy.” Lúc nãy nàng chính vì sợ thế nên mới tự mình bước vào trong. Chỉ cần Phan Lập thấy được nàng không có lực uy hiếp hắn thì mới dễ dàng bảo vệ được Dương Thiên An.
Dương Thiên Phong ôm lấy thê tử, tay véo véo mũi nàng căn dặn: “Lần sau tuyệt không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, biết không?”
Nhạc Xích Vũ chỉ là bĩu môi, hoàn toàn không có đáp lời. Nếu Phan Lập xuất hiện tại Ngạn quốc vậy chất độc kia sợ là cũng rất nhanh đến.
“Tướng công, tao ương đời trước...”
Dương Thiên Phong vuốt vuốt lưng nàng trấn an: “Đừng lo, có ta ở, chuyện đó sẽ không thể phát sinh.”
“Ân.” Ngoài trừ tin tưởng, nàng cũng không còn cách nào khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]