Nhạc Xích Vũ thu được cảnh này lòng trầm đi không ít. Nhạc hậu làm vậy là có ý gì? Lý nào giết chết cả bốn người? Nàng lại nhanh chóng loại bỏ đi suy nghĩ này, làm vậy đối với Nhạc quốc không có lợi.
Khói càng ngày càng dày đặc, không khí bên trong càng ngày càng thấp. Bản thân hai nữ nhân cũng là chịu không nổi mà ôm lấy ngực há mồm cố sức hô hấp. Trong đầu Nhạc Xích Vũ lại hiện lên vụ hỏa hoạn năm đó khiến nàng mất đi tất cả. Nhạc Thanh Loan lại là ngã xuống ngất xỉu.
Tô Lập Sênh cùng Dương Thiên Phong lúc này ra sức phá cửa để xông ra ngoài. Chỉ là không hiểu vì sao sức lực của bọn họ ngày một yếu đi, hô hấp ngày một khó khăn. Đạp cửa đến cái thứ hai mươi mấy liền thấy Tô Lập Sênh hoa hoa lệ lệ ngã xuống.
Bên này Dương Thiên Phong cũng gục theo nằm lăn trên đất. Nhạc Xích Vũ hốt hoảng ngồi xuống xem. Đột nhiên mắt nàng trợn lên rồi ngục lên người của trượng phu.
Lúc này bên trong ngoài trừ tiếng lửa thiếu đốt ra thì chỉ còn lại hơi thở yếu ớt. Nhạc Thanh Loan vốn đã bất tỉnh liền ngồi dậy tay nàng cổ sức gõ lên cửa theo nhịp ba ba năm. Lúc này cửa được người bên ngoài mở ra.
Nàng vội vã nhấc váy chạy ra khỏi cung điện cố sức mà thở. Đám cung nhân liền xông vào nâng ba người ngất xỉu ra khỏi đám cháy.
Khóe mắt của Nhạc Thanh Loan hàm tiếu nhìn Dương Thiên Phong không rời, chỉ tay hạ lệnh theo kế hoạch đã định. Nếu không thể có được Dương Thiên Phong thì nàng thay Nhạc Xích Vũ ở bên hắn vậy.
Rất nhanh nàng đi vào một gian nhà gỗ cách đó không xa, sớm được chuẩn bị trước thay y phục đang mặc trên người của Nhạc Xích Vũ vào rồi lại để cung mặc y phục của mình cho Nhạc Xích Vũ. Cả cách oản tóc nàng cũng cho đổi lại hoàn toàn, đương nhiên trước đó vẫn cẩn thận xem có con nhện ở bên trong tóc hay không.
Sau đó nàng cho người nâng Nhạc Xích Vũ đến phòng của Tô Lập Sênh còn bản thân bước vào phòng của Dương Thiên Phong. Ngồi bên giường ngằm tuấn nhan, tay nàng không tự chủ mà sờ lên trên, khóe môi cũng kéo cao đến cực điểm.
Một thị nữ bước vào bên trong ở bên lư hương cho một ít nguyên liệu kích tình vào rồi lui ra bên ngoài. Nhạc Thanh Loan tự kéo rối y phục để lộ đường cong quyến rũ trên thân thể ra nằm nghiên người bên cạnh Dương Thanh Phong, một tay chống thái dương một tay vuốt ve trên ngực hắn, miệng lẩm bẩm: “Cũng nên tỉnh rồi.”
Chưa đến nửa khắc Dương Thiên Phong lại chậm rãi mở mắt nhìn chằm chằm nàng ta, không nói lời nào, chỉ là nhìn mà thôi. Nhạc Thanh Loan học theo Nhạc Xích Vũ nở một nụ cười nhẹ vòng tay sang ôm lấy thắt lưng của hắn, đầu ghé lên lồng ngực rắn chắc kia làm nũng gọi: “Tướng công,...”
Thoại âm còn chưa rơi hết đã bị hắn hung hăng cho một chưởng vào gáy rồi ngất xỉu. Hắn hừ một tiếng rồi ghét bỏ đẩy Nhạc Thanh Loan ra khỏi người của mình rồi mang hài vào mở cửa bước ra ngoài.
Đáng lẽ lúc nãy hắn cũng là bị trúng kế rồi, cũng may khi hắn đưa ly rượu do cung nữ kia rót lên miệng uống lại thấy được Tiểu Võng ở trên tóc của thê tử bò ra ngoài. Thế là hắn vờ ôm lấy thê tử để ly rượu gần trên tóc nàng chỉ là thấy được tiểu Võng không chút do dự mà bò đến ly rượu sau đó lại không chạm đến.
Thế là hắn liền biết rượu có vấn đề, thế nên ly rượu của thê tử hắn cũng vờ uống thực tế là mang đổ đi. Tiểu Võng cũng vì ly rượu kia mà bị hắn dẫn dụ từ trên người thê tử bò đến trên người hắn.
Thấy được Tô Lập Sênh ngất hắn cũng bắt trước giả ngất, sau đó nhanh tay điểm huyệt ngủ của thê tử. Lúc được người cứu ra ngoài hắn vội thả tiểu Võng ra nơi khác, hắn muốn xem xem nữ nhân này giở trò gì.
Quả nhiên để hắn đoán trúng, tuy rằng hắn bị nâng vào phòng nên không biết nữ nhân kia làm gì chỉ nhìn y phục của nàng liền đoán ra được ngay. Dám để thê tử hắn nằm với nam nhân khác, nữ nhân này thực sự đáng chết.
Chỉ là hắn không có thời gian chừng chờ, bởi lúc nãy Nhạc Thanh Loan có nói câu ‘cũng nên tỉnh rồi’ đây chứng tỏ thuốc mê trong rượu không nhiều, có lẽ Tô Lập Sênh cũng sắp tỉnh lại rồi. Lúc chân hắn cẩn thận bước ra ngoài thì bên ngoài không có người. Trong nhà gỗ chỉ có hai căn phòng nên không cần tốn thời gian cũng xác định được thê tử là ở đâu.
Mà trong phòng hắn lại ngửi được vị đạo của xuân dược, thê tử là bị hắn điểm huyệt ngủ nàng làm sao có thể tỉnh là mà phản kháng a.
Tô Lập Sênh bên này tỉnh lại cũng hít phải một lượng xuân dược rồi. Hắn nhìn thấy nữ tử bên cạnh liền chán ghét hừ một tiếng, dục hỏa trong người bị kích thích khiến hắn không thể không phát tiết được.
Nữ nhân chết tiệt này làm hại hắn mất hết mặt mũi, vậy cũng đừng trách hắn rồi. Chỉ là hắn vừa lòm còm bò dậy muốn xé y phục trên người Nhạc Xích Vũ đã thấy cửa bị người đá ra.
Mà người đó lại không ai xa lạ chính là Dương Thiên Phong. Hắn khó chịu quát: “Xương vương Kim quốc là đang phá hoại chuyện tốt của bổn cung?” Chẳng phải là yêu thương Nhạc Xích Vũ sao, lại việc gì phải để ý đến Nhạc Thanh Loan?
Dương Thiên Phong mại khai cước bộ nhanh chóng bước đến giường ôm lấy thê tử đang say giấc, miệng đồng thời giải thích: “Thái tử phi Ly quốc là ở bên kia, đây là thê tử của bổn vương.” Hắn cũng không thể mở miệng trách Tô Lập Sênh được, ai bảo thê tử hắn có một muội muội song bào đầy dã tâm như Nhạc Thanh Loan làm gì.
Tô Lập Sênh đang bị dục hỏa thiêu đốt lại còn bị Dương Thiên Phong cản trở tức giận không suy nghĩ mà gào thét: “Mắt ngươi để nơi nào, không nhìn thấy nàng đang vận thái tử phi bào phủ của Ly quốc sao?” Tay cũng không quên cản lại không cho Dương Thiên Phong chạm vào Nhạc Xích Vũ.
Dương Thiên Phong không trúng dược nên lực công kích cùng phản xạ đương nhiên là tốt hơn. Hắn nhanh chóng ôm được thê tử lui cách giường ba bước chân có hơn.
“Y phục có thể đổi.” Nói xong hắn lập tức bước ra ngoài tránh cho bản thân hít phải xuân dược.
Tô Lập Sênh nóng nảy chạy theo hắn đoạt lại ‘thê tử’ trở về. Chỉ là khi hắn bước theo Dương Thiên Phong liền thấy cảm thấy cổ bị người nào đó đánh lén rồi ngất đi.
Trạch Nghiễm bước lên một bước hướng Dương Thiên Phong hành lễ rồi bẩm báo: “Chủ tử, mọi chuyện hoàn tất.”
Trạch Nghiễm nhìn thấy cung điện bị cháy nhưng lại có người ở bên ngoài nên cũng không dám liều lĩnh. Đến khi thấy chủ tử bị nâng ra ngoài thì hoàn toàn nóng nảy muốn cướp người.
Chỉ là thấy được Dương Thiên Phong giơ ngón tay ra hiệu cho hắn. Hắn lập tức đi bắt hai công chúa cùng vài tên thị vệ của Ly quốc đến theo lời dặn. Không cần chủ tử nói nhiều hắn cũng tự biết hành động rồi.
Dương Thiên Phong liếc mắt nhìn Tô Lập Sênh trên đất lại nhìn hai nữ nhân cùng vài tên nam nhân khác đang nằm ở dưới đất liền phân phó: “Mang vào trong, nhớ mang y phục của vương phi tiêu hủy đi.” Đương nhiên lát sau y phục vương gia của hắn cũng sẽ một lượt thiêu hủy. Y phục này vốn là một đôi, của nàng không còn hắn giữ lại làm gì.
Dứt lời Trạch Nghiễm lập tức làm theo phân phó. Bên này thấy được Trạch Nghiễm ly khai Dương Thiên Phong đặt thê tử lên bàn kéo thái tử phi bào phục của Ly quốc ra khỏi người nàng ném xuống đất rồi dùng áo choàng bọc nàng lại ôm lên xe ngựa Trạch Nghiễm mang đến.
Bên trong xe để Phong Linh giúp nàng vận một bào phục khác rồi mới bước vào ngồi bên cạnh. Giải huyệt ngủ cho nàng xong bản thân cũng tiến vào giấc ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]