Con rắn khổng lồ kia lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình cắt đứt, nó hóa thành một làn khói đen giữa không trung rồi tan biến, không để lại dấu vết.
Người cứu ta hóa ra lại là Quốc sư Phương Vi Đạo.
Hắn hoàn toàn khác xa so với những gì ta từng tưởng tượng.
Bên ngoài Hành Vân Lâu, ánh trăng tựa sương, đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng bên trong lại trống trải vô cùng—
Cả nội điện chỉ có một chiếc lò đồng luyện đan, lửa cháy hừng hực không ngừng.
Toàn thân ướt sũng, ta được Phương Vi Đạo đỡ ngồi xuống cạnh lò đồng, tay không ngừng vắt nước từ y phục.
Hắn đứng trước mặt ta, áo trắng khẽ lay động, dáng vẻ ung dung ngồi xuống mà vẫn toát lên phong thái thanh cao, thoát tục.
Chẳng rõ vì cớ gì, dù đây chỉ là lần thứ hai gặp gỡ, nhưng khi đối thoại với hắn, ta lại cảm thấy vô cùng thân thuộc.
"Đa tạ, ngươi lại cứu ta một lần nữa."
"Hử? Sao lại nói là 'lại'?"
"Ban ngày ngươi đã giúp ta rồi. Ngươi nói với Lương Vương rằng tiên vương đã nhập xác ta. Ân tình lớn lao này, bản Công chúa vẫn luôn ghi nhớ."
"Ồ, vậy chỉ tính là một lần thôi. Còn việc đuổi theo con đại xà kia không tính, nó vốn chỉ là dư ảnh, không thể làm Công chúa bị thương."
"Hả? Ý ngươi là gì?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt đầy ngờ vực: “Vừa rồi nó suýt đã nuốt chửng ta đấy!"
"Haha, Công chúa không nên liều mạng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ech/3738160/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.