Nhìn hai cái xác trong phòng, ta không khỏi run rẩy, sau đó làm giống hệt tên thị vệ bỏ chạy kia: lặng lẽ rời khỏi phòng.
Lúc này bên ngoài đã không còn ai canh giữ, ta lập tức chuồn đi.
Ta không tìm thấy Tiểu Lam ở Phượng Hoàn Điện.
Cũng chẳng thấy Thôi Chức.
Trước đó, sau khi Thục Chiêu Nghi bị ta dùng nọc độc phun vào mắt, Bắc Lương Vương đã ra lệnh rải vôi và bột diêm khắp hoàng cung, ngay cả lãnh cung cũng không ngoại lệ.
Trong Phượng Hoàn Điện, dấu vết của việc rải bột diêm vẫn còn rõ ràng, khiến ta lo lắng không biết Tiểu Lam và Thôi Chức có bị trúng độc mà c.h.ế.t không?
Nhưng ngẫm lại, Tiểu Lam lợi hại như thế, Thôi Chức cũng vô cùng dũng cảm, chắc chắn họ đã thoát thân.
Ta quyết định đến hồ Bồng Lai ở trung cung để thử vận may.
Với một kẻ từng là ếch như ta, việc len lỏi trốn chạy trong hoàng cung không phải là chuyện khó.
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng ẩn mình sau lớp mây mờ, ta bò sát mặt đất, giống như một yêu tinh nửa người nửa ếch, ánh mắt đầy cảnh giác, động tác lanh lẹ.
Để tránh bọn thị vệ tuần tra, ta luồn vào các luống hoa, nấp trong các bụi cỏ, bò sát mặt đất với dáng vẻ kỳ quái.
Đây là lần đầu tiên ta đến hồ Bồng Lai.
Ngày trước Tiểu Lam luôn bảo, gần hồ Bồng Lai có một khu giả sơn, nơi đó có một con rắn lớn vô cùng hung hiểm.
Ta từng bị rắn nuốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ech/3738159/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.