Chật vật vài ngày, hai người, hai lừa, một ngựa cuối cùng cũng trở lại Kiến An, dự định sẽ đi theo hướng Bắc để tìm " Cổ Vương Thiên Giả".
" Tư Vực có biết cái người đó ở đâu không vậy?" - Đản Đản suốt chặn đường theo sau Tư Vực, hoàn toàn không giống như tự mình đi tìm người, trông cứ như đi theo đuôi Tư Vực.
" Chuyện này ngươi không cần xen vào, dù sao ta cũng biết đến người kia, khẳng định có thể giúp người hoàn thành nhiệm vụ!" - Tư Vực không chút hoang mang.
" Vậy ngươi có thể nói cho Đản Đản biết người đó là ai hay không?" - Đản Đản hỏi.
" Ha ha! Bí mật! Ngươi đến đó rồi sẽ biết!" - Tư Vực cười nói.
" Tiết lộ một chút không được sao! Chỉ một chút thôi!" - Đản Đản quấn lấy Tư Vực không đạt được sẽ không buôn tha.
" Là một người tốt, rất ôn hòa, rất lương thiện!" - Tư Vực vẻ mặt say mê.
" Còn gì nữa?" - Đản Đản tò mò.
" Còn rất đẹp, rất có khí chất......." - Tư Vực tiếp lời - " Này! Ta nói nhiều thế với ngươi làm gì chứ!"
" Hì hì! Tư Vực biết về người này nhiều thật!" - Đản Đản ánh mắt sùng bái.
" Ha ha! Ngươi đó, chỉ giỏi ba hoa!" - Tư Vực cốc đầu Đản Đản một cái, " Tốt lắm, mau đi tìm chổ nghỉ ngơi!"
" Ừm! Hắc hắc!" - Đản Đản đáp lời tức khắc chạy thẳng đến dịch trạm y quán.
Đến đêm khuya, đột nhiên có một nhóm người vội vội vàng vàng đến gõ cửa y quán, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361373/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.