Vừa chính ngọ, Đản Đản cùng Tư Vực rốt cuộc cũng đến tới đỉnh núi, nhìn thấy một ngôi nhà đá nhỏ, cửa đá đóng chặt.
" Ngươi làm thế nào mà đưa đợc Sư Phụ ngươi đặt vào trong đó chứ?" - Tư Vực quay đầu nhìn con đường gập ghềnh gần như phải bò mới lên được.
" Ngươi dùng khinh công không phải là có thể lên trên đó hay sao? Cần gì theo ta từng bước chứ!" - Đản Đản ngồi dưới đất nghĩ xả hơi.
" Hừ! Người đúng thật là thứ gì cũng không biết! Bái tế trưởng bối sao có thể thừa cơ trục lợi chứ!" - Tư Vực nói.
" Thật là có lòng mà! Nương tử! " - Đản Đản lại nghịch ngợm.
" Đó là..!" - Tư Vực nói - " Khoan đã! Ngươi vừa gọi ta là gì?"
" Hắc Hắc! " Đản Đản cười đùa cợt nhả - "Kỳ thật Sư Phó chưa từng dùng qua, người chỉ nhắc nhở Đản Đản sau này người sẽ tiên du ở đây!"
" Đừng bày đặt đánh trống lãng! Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi vừa nói gì à?!" - Tư Vực nói xong liền nhéo tai Đản Đản.
" Ui da! " - Đản Đản nhe răng trợn mắt - " Hảo tỷ tỷ! Đản Đản không dám ! Ui da.....!"
" Hừ! Cái tên trơ tráo này! Ngày nào không chỉnh đốn ngươi là không được mà!" - Tư Vực buông tay ra, trách mắng.
" Hắc hắc!" - Đản Đản xoa xoa lỗ tai cười tinh nghịch.
" Được rồi! Đừng cười ngây dại như vậy nữa! Làm sao mà vào trong?" - Tư Vực nói.
" Ừm.......Không biết!" - Đản Đản đáp.
" Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361372/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.