Chương trước
Chương sau
Khí trời dần trở nên u ám, mây đen trái mùa tụ lại trên đỉnh đầu, Đản Đản cưỡi Tiểu Khôi bĩu môi nhìn, thái độ bất đồng trong rất đáng yêu. Tư Vực phía sau nhìn chằm chằm sau lưng Đản Đản, trong lòng ngờ vực, cái tát kia chắc là mạnh tay quá, nhưng tên đầu đất này không ngờ lại quật cường đến thế, bình thường một khắc mà không cho hắn nói lời nào chắc hắn đã chế, nhưng giờ cả chặn đường dài y vẫn trầm mặc.
"Haiz~~~!" - Tư Vực giả vờ thở dài.
"Haizzz~~~!" - Tư Vực tăng thêm thanh âm, nhưng Đản Đản vẫn không đếm xỉa đến nàng.
" Được rồi! Ta sai rồi!" - Tư Vực thỏa hiệp, nhưng ngữ khí vẫn còn cương ngạnh.
".............." - Đản Đản không nói gì.
" Là ta không đúng, ta đã nhận lỗi rồi còn chưa chịu sao?!" - Tư Vực ngữ khí dịu đi một chút.
".........." - Đản Đản.
" Ta......thực xin lỗi........" - Tư Vực rốt cuộc cũng ăn nói khép nép.
"..........." - Đản Đản.
Tư Vực nhìn Đản Đản không để ý đến nàng, nghĩ thầm tên này đến giờ còn không chú ý đến người ta, còn giả bộ à!
"Này!" - Tư Vực nói.
"........." - Đản Đản.
" Này! Có nghe không hả!" - Tư Vực.
Hứ! Thực giỏi giả vờ mà! Đúng là cho y một chút ánh sáng y lại đòi mặt trời sáng lạn, cho y cái chén bể y lại đòi bữa cơm, cho y một dỏng thác nhỏ y lại đòi nước lũ tràn bờ, bây giờ nếu cho y một cái sọt rách thì chắc chắn y lại đòi thêm một quả trứng bên trong! Tư Vực càng nghĩ càng nóng giận, thật sự là không nhịn được nữa mà!
" Đại ............Hỗn .........Đản........." - Tư Vực cơ hồ như dùng đến Kung-Fu Sư Tử Hà Đông mà rống lên.
" Ối!!!" - Đản Đản hoảng hồn kêu to từ trên lưng lừa ngã xuống.
Nguyên lai là do Đản Đản cả đoạn đường đấu tranh tâm lý .....nên bấy giờ đang ngủ trên lừa, càng không nghe được Tư Vực giải thích. Đột nhiên giờ bị Tư Vực kêu to giật mình ngã xuống đất : với tư thế Hằng Nga Bôn Nguyệt góc quay 180 độ-----------mặt chấm đất =.=''. Tư Vực thấy vậy cũng bất chấp là đang nóng giận, vội xuống ngựa chạy đến. Nhưng khi vừa nâng Đản Đản dưới đấy dậy, trên trời lại đánh xuống một tiếng sét kinh thiên động địa, ngay cả mây đen đều tan mất!
" Á!" - Đản Đản kêu to thuận thế ôm gắt gao lấy Tư Vực, cả khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trước ngực núi non chập chùng của Tư Vực! Gào khóc ~.~
Đừng nói là chỉ có Đản Đản cả kinh, chính Tư Vực cũng thực sự bị tiếng sét kia làm sợ đến run cầm cập ( chính vì thế mà đùng lúc Đản Đản ôm nàng mới không đẩy y ra.),thế nên, cho đến thời điểm mây tan ánh dương trở lại, Tư Vực mới cảm giác được có cái gì tròn tròn quái quái ở giữa ngực mình lại động động.
" Tiểu lưu manh! Lại chiếm tiện nghi!" - Cả giận liền đẩy Đản Đản ra.
" Ớ........." - Đản Đản trên đỉnh đầu bị nổi u to, nhìn thấy Tư Vực mà máu mũi chảy ròng ròng. Tư Vực mặt đầy hung khí, làm cho Đản Đản nghẹn lời như sắp hôn mê....
Khỏi giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đản Đản đã in năm dấu tay của Tư Vực.
Bị đánh đến tỉnh táo thập phần, Đản Đản lại cưỡi Tiểu Khôi tiếp tục lên đường, Tư Vực như cũ cưỡi ngựa theo sau khí định thần nhàn, hơn nữa chính mình cùngtên đại đầu đất kia cũng đã tuyên thệ rằng.....từ giờ không được nhắc đến chuyện này.
Xuyên qua rừng cây rậm rạp, liền nhìn thấy dưới chân núi có duy nhất một thôn trang - Vũ Trang. Thôn trang thuộc hạng trung, nhưng không thể so bằng Phi Hoa Môn ngày xưa, chỉ là hơn ở chổ hàng hóa thương phẩm tại đây, đứng từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy tường đá xung quanh.
" Đản Đản!" - Một đại thúc vác cuốc nói.
Toàn bộ người trong thôn đều quen biết Đản Đản cùng Sư Phụ y, cũng luôn quan tâm bảo vệ y, mặc dù bọn nhỏ đều hay chê cười Đản Đản là độc nhãn, có khi còn hùa nhau ăn hiếp y, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng đến tình bạn với nhau.
Tuy là mọi người đã bốn năm không gặp mặt, nhưng bộ dáng Đản Đản cơ hồ chỉ là lớn hon một chút, cũng không quá thay đổi, hơn nữa tiểu độc nhãn như y thì có được bao nhiêu người? Vị vậy, tất cả đều nhận ra y, mọi người hướng đến y hỏi hản ân cần, hỏi đông hỏi tây....., cuối cùng vẫn là thôn trưởng nói lời đứng đắn nhất.
" Đản Đản! Đã lâu không gặp! Ngươi cũng đã trở về! Ái chà! Hơn nữa còn mang cả nương tử cùng về!" - Thôn trưởng dứt lời mọi thôn dân liền quay sang Tư Vực, cũng chú ý đến cảnh tượng hữu tình của cả hai người bọn họ - Đản Đản hai lỗ mũi đều bịt vải bông, trên trán một "đại huyết bao" (đầu sưng to một cục mà còn rướm đầy máu :3) , trên mặt toàn dấu năm ngón tay, nhưng những thứ kia cũng chưa là gì, cái đáng nói chính là việc bộ y phục trắng tinh của Tư Vực phía trên ngực đều in vết máu!
Sơ xuất thật! Thế nào lại không sớm phát hiện, giờ có giải thích cũng không được, chỉ đành "đen mặt' cúi đầu, vốn là hai người biết rằng nếu giải thích rõ ràng, chẳng phải là mọi người đều biết chuyện, thế có khác gì chết! Cho nên đành cắn răng mà chịu!
"Được mọi người ưu ái! Tiểu nữ tử cùng tướng công hôm nay đặc biệt là đến tế bán ân sư!" - Tư Vực lập tức dùng lời nói chặn ý định giải thích của Đản Đản.
" Haha! Đản Đản thực sự có phúc, vị cô nương này che mặt này trong cũng rất tốt!"
"Nhất định là! Hoa lài cắm bải phân trâu!"
" Mạnh Sư Phụ thật là linh thiên mà! Cuối cùng cũng phù hộ cho Đản Đản cưới được người vợ tốt như vậy!
" Kìa! Nhìn ngươi mắt nhỏ mũi nhỏ như ngươi! Còn có thể tìm được vợ tốt như vậy! Thật không biết đã tu bao nhiêu kiếp rồi!
Rồi lại nói đến giáp ất bính đinh mậu kỷ canh tân quý..........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.