Chuyển ngữ: Mic
Đêm đến, mưa càng lúc càng to, cơ hồ là mưa như trút nước. Viên Hỉ cho hạ nhân đưa Tề Tốn Chi vào cung hồi Tề phủ, lúc quay đầu lặng lẽ nhìn một cái về hướng thiên điện, như ý nguyện của hắn, đèn đã tắt rồi.
Viên Hỉ công công tự xưng chính trực không đi đường tắt trước hết cảm tạ ông trời ban tặng cơn mưa thật đúng lúc, sau đó lại hướng lên trời âm thầm cầu khấn, ngày nào đó ôm chân Tề thiếu sư chắc chắn phải thành công a! =V=
Mà bên này vừa nghĩ xong, bên kia đã có người đội mưa gửi thư tới tay hắn…
Gió thu len lỏi lùa vào nội điện, sa trướng tung bay, bốn bề ánh sáng yếu ớt, hai người trên giường gần như chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của đối phương.
Qua một lúc lâu, tiếng nói An Bình mang theo buồn bực truyền ra: “Ngươi làm cái gì mà cứ luôn đè Trẫm?”
“Bệ hạ, đã là hầu hạ, đương nhiên để vi thần phục vụ ngài rồi.” Lời Tề Tốn Chi nói cực kỳ cực kỳ thành khẩn, nhưng An Bình nghe thấy lại thành ra ý tứ nham hiểm giả dối.
Nàng đâu phải nữ tử đoan trang rụt rè, càng không để những thứ như phụ đức giáo điều trói buộc mình, huống chi nàng cũng không bài xích Tề Tốn Chi. Nhưng đường đường là đế vương một nước lại bị người ta áp đảo trên giường, đây là gì?
Tay dùng lực chuẩn bị đẩy hắn ra, nhưng người phía trên đã cúi đầu xuống, lập tức hôn nàng.
Nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-den-roi-quan-than-can-than/3165639/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.