Chuyển ngữ: Mic
Tâm tình của sứ thần Tây Nhung sau khi đến Lương đô chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: chấn động!
Vị nữ vương bệ hạ kia hiện giờ thế nhưng đã trở thành hoàng đế đế quốc, vậy chuyện cầu thân kia nên làm thế nào bây giờ?
Nhị vị sứ thần thập phần lo lắng, cơ hồ chỉ ở trong dịch quán nghỉ ngơi một đêm liền muốn cầu kiến An Bình.
Nhưng An Bình cũng không lập tức tiếp kiến bọn họ, chỉ kêu người truyền lời nói bản thân dạo gần đây quốc sự bận rộn, sau này lại nói, xin nhị vị sứ thần an tâm ở Lương đô làm khách.
Kỳ thực nàng cũng không thật sự bận bịu, thậm chí còn có thời gian quan tâm đến chung thân đại sự của Lâm Dật.
Sau buổi tảo triều, Thẩm Thanh Tuệ đang định xuất cung thì được Viên Hỉ mời đến Ngự thư phòng.
Mặc dù đã xưng đế, nhưng An Bình vẫn không mặc long bào dày nặng, vẫn một bộ thường phục màu trắng như cũ, ngồi sau án thư xem tấu chương. Thấy Thẩm Thanh Tuệ từ cửa đi vào, nàng lập tức phất tay: “Thẩm ái khanh miễn lễ đi, hôm nay triệu khanh tới chỉ là bàn chút chuyện riêng.”
Thẩm Thanh Tuệ khó hiểu nhìn nàng: “Dám hỏi bệ hạ là chuyện riêng gì vậy?”
“Ừm,” An Bình gấp tấu chương, cười nói: “Chính là liên quan đến chuyện của khanh và Lâm tiên sinh ấy mà.”
“……………..”
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng không nói của nàng, An Bình càng cảm thấy buồn cười: “Lâm tiên sinh trước kia ngao du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-den-roi-quan-than-can-than/3165619/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.