Chuyển ngữ: Mic 
“Điện hạ!” Tiêu Nghĩa Đức thấy tình hình gần như đã đi đến bước đường không cách nào dàn xếp, cuối cùng sử dụng đòn sát thủ: “Chuyện này can hệ trọng đại, lão thần cảm thấy nên thử xin ý kiến của Nhiếp chính vương.” 
An Bình nghe vậy thì cười lạnh: “Tiêu đại nhân không phải đã bẩm báo rồi đó ư?” 
“………….” Tiêu Nghĩa Đức kinh hãi đến độ lùi về sau một bước, Tiêu Thanh Dịch ở cạnh thấy thế không đành lòng, gần như định bước lên, nhưng bị ánh mắt trấn an của An Bình ngăn lại. 
Bầu không khí trong điện đã đến thời khắc như chỉ mành treo chuông, Lưu Tự theo bản năng siết chặt vạt áo, nhìn thiếu nữ đứng bên trên, cũng không biết nàng cuối cùng liệu có thể thuận lợi ứng phó tới phút cuối hay không. Quay đầu đưa mắt nhìn Tề Tốn Chi, phát hiện hắn cũng đang chăm chú nhìn An Bình, đầu mày khẽ nhíu, lần đầu tiên để lộ vẻ lo lắng rõ rệt như vậy. 
“Nhiếp chính vương thế tử tới—“ 
Ngoài điện chợt truyền tới tiếng xướng danh, chư vị đại nhân vô cùng kinh ngạc, đồng loạt quay đầu hướng về phía Tiêu Nghĩa Đức, trong lòng cảm thán, thì ra lão sớm đã mời viện binh rồi. 
Thực ra bản thân Tiêu Nghĩa Đức cũng cực kỳ ngạc nhiên, dù thế nào cũng không ngờ Nhiếp chính vương thế tử lại tự mình đến. 
Tiêu Tĩnh cũng vô cùng sửng sốt, trái lại sắc mặt của Tiêu Linh thì dịu đi không ít, Nhiếp chính vương đối với Tiêu Tĩnh vậy mà khá tốt, dù nhìn thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-den-roi-quan-than-can-than/3165616/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.