Từng ngày trôi qua, Cảnh Vĩnh Phúc được Lý Phỉ cho gặpđám người Nhược phu nhân đã 2 lần. Thủy tỷ hồi phục rất mau nhưng A Căn còn cầnthời gian tĩnh dưỡng. Có người của Lý Phỉ canh gác bên ngoài, Cảnh Vĩnh Phúckhông nói được nhiều.
Lần thứ ba Cảnh Vĩnh Phúc đi gặp Nhược phu nhân thì ACăn cơ bản đã khỏi. Không có lần thứ tư. Bởi vì lần thứ ba gặp Nhược phu nhân,Cảnh Vĩnh Phúc đã quyết không rời mẫu thân.
Người Cảnh Vĩnh Phúc rời bỏ là Lý Phỉ.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phỉ gõ giường nhiều lần, cuốicùng, người đến không phải Cảnh Vĩnh Phúc mà là một tùy tùng, hắn biết nàng đãđi rồi.
Hôm đó, Lý Phỉ ăn mặc đơn giản, một thân áo bào trắng,ngay cả đoản kiếm cũng chưa mang, liền vội vàng chạy tới chỗ đám người Nhượcphu nhân. Hơn mười vị thị vệ quỳ trên mặt đất đều không gặp bốn người kia.
Lý Phỉ bình tĩnh dị thường, tỉ mỉ xem xét nhà cửa,nhưng không tìm được manh mối gì. Thất vọng, hắn chưởng 1 chưởng lên tường, chỉnghe tiếng dội từ bức tường vọng ra, theo sau là 2 cái móng tay lắng yên rơi xuống.
Sau khi hắn đi ước chừng nửa canh giờ, Cảnh Vĩnh Phúcnhặt lấy 2 móng tay của hắn. Nhìn chúng, Cảnh Vĩnh Phúc tin Lý Phỉ đối với nàngcó vài phần chân tình. Chỉ là hắn đã sai lầm từ năm ấy, năm nàng mười ba tuổi.
Trước mắt nàng bàng bạc hiện ra chuyện cùng Lý Phỉ kếtgiao, hình ảnh hắn lạnh lùng trong đình viện, im lặng trên xe ngựa, cô tịchtrong Đà Ltự...
"Phúc Nhi, đi thôi." Nhược phu nhân gọinàng, nàng cười trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dai-phuc/45503/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.