Cảnh Vĩnh Phúc ra ngoài đợi một lát, Phương Hiểu Xuângiả đi nhà xí chạy tới. Cảnh Vĩnh Phúc dẫn hắn đến chỗ vắng, thở dài nói,"Tiểu nhân muốn đem quán này tặng cho đại nhân." Nếu chủ ý đã định,Cảnh Vĩnh Phúc cũng không muốn trì hoãn. Phương Hiểu Xuân là người nàng thíchnhất, hắn không giảo hoạt, vả lại, cũng nhờ hắn mà quán mới có hôm nay.
"Hả?" Phương Hiểu Xuân há hốc miệng.
"Tiểu nhân nhờ đại ân của các vị đại nhân mới mởđược quán này, nhưng dù sao tiểu nhân tuổi cũng còn nhỏ, kiến thức chưa đủ.Nghe trưởng bối nói kinh đô rất phồn hoa, nhiều người tài ba, tiểu nhân cũngmuốn học hỏi thêm kinh nghiệm và kiến thức. Hơn nữa, tiểu nhân dù sao cũng làthân nữ nhi, tuổi còn nhỏ, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện thân phận, đến lúcđó chỉ sợ làm khó các vị đại nhân. Nếu phải đi, không bằng đi sớm."
Phương Hiểu Xuân nhìn quanh bốn phía. Cảnh Vĩnh Phúcbiết hắn suy nghĩ: một cái quán như vậy, nói không cần liền không cần sao?
Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc cũng không bỏ được. Quán này làtâm huyết của nàng. Năm đó bất đắc dĩ rời khỏi nước Cảnh, khi đi cũng khôngnghĩ có ngày hôm nay. Nhưng vốn tính quyết đoán, Cảnh Vĩnh Phúc không thích dâydưa. Mẫu thân của nàng, Nhược phu nhân, nếu không xóa sạch dấu vết liên quanvới Dự đế, sẽ rất dễ bị thương tổn.
###
Nhớ lại khi đó ...
Một đêm của bốn năm về trước, khi thuyền nhỏ tông vỡcửa đập cũng là lúc trống điểm canh ba. Cảnh Vĩnh Phúc tràn đầy nhiệt huyết đạpnhanh mái chèo đưa thuyền từ hồ ra sông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dai-phuc/45493/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.