Sau khi Đại Phúc tỉnh lại được sáu tháng, một sáng sớmnọ, khi hạ nhân của mẹ con Nhược phu nhân theo thường lệ đi lấy đồ ăn sáng trởvề thì phát hiện lãnh viện đã chỉ còn là vườn không nhà trống. Đồng thời, chiếcthuyến trên hồ vốn chỉ có mùa hạ mới dùng đến thì nay cũng không cánh mà bay.
Cảnh Thân Mậu đứng lặng ở phía trước đập nước phía bắcvương phủ, cửa đập loang lổ rỉ sắt đã bị phá vỡ. Cửa đập này vốn đã được bọntrong phủ lấy gỗ chặn lại nay bị phá vỡ, để lại một lỗ thủng thật lớn, bên kialỗ thủng là con sông, xa xa có thể thấy được là con sông lớn.
Phía sau Cảnh Thân Mậu, đám nô bộc trong vương phủđang quỳ gối, không ai dám ngẩng đầu. Có người hồi báo lỗ thủng trên cửa đậpkhông phải ngày một ngày hai mà làm được, mà phải tháo từ từ các thanh gỗ, cuốicùng dùng sức va chạm mà phá.
Thật lâu sau, bọn họ mới nghe được giọng nói lạnh lùngcủa Vương gia: "Một buổi tối bọn chúng có thể chạy được bao xa? Các ngươilà đầu gỗ sao? Để cho bọn chúng thoát ra ngoài? Còn quỳ ở đó làm gì?"
Mọi người đều tản ra, chỉ còn lại Cảnh Thân Mậu cúiđầu thở dài: "tình xưa nghĩa cũ nếu có thì tối nay cũng đã hết. Ta vô ơnbạc nghĩa chồng ta cũng đã phụ ta ... Nhược Nhi."
Trưa hôm đó, trên bàn trong thư phòng vương phủ bày ranhững món đồ kỳ quái. Ba món là đồ gỗ, hai món là đồ vải, nhưng bộ dáng quái dịkhông thể biết là vật gì.
Cảnh Thân Mậu tự hỏi: "Nhược phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dai-phuc/45491/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.