Lục Khải Phái rời khỏi dịch quán, ngược gió dầm mưa chạy nhanh nửa ngày, tới khi đến được đây quần áo đã ướt một nửa, phi thường chật vật. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến Kỳ Dương, tâm nàng đều ấm áp mềm mại, vất vả một đường cũng chẳng là gì.
Nhưng mà nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng nàng lại mạc danh có chút không thoải mái. Kỳ Dương đối với Lục Sanh, có phải hay không quá mức thân cận chút?
Ý niệm như vậy chợt lóe lên trong lòng Lục Khải Phái rồi biến mất. Cũng may Lục Sanh chỉ có ba tuổi, Lục Khải Phái dù có keo kiệt, nhưng cũng không đến mức so đo với tiểu hài nhi. Nàng rốt cuộc dời mắt khỏi Lục Sanh, ngược lại ôn nhu nhìn về phía Kỳ Dương ôm Lục Sanh ngủ say.
Kỳ Dương tựa hồ ngủ thật sự rất sâu, đôi mắt sáng của nàng nhắm lại, hàng mi dài hơi rũ, nàng lúc này không còn chút lăn tăn gợn sóng. Gương mặt trắng nõn cũng bởi vì giấc ngủ ngon này mà hơi hồng nhạt, hơi thở nhẹ nhàng theo quy luật, dường như khiến cho thời gian quanh mình đều chậm lại.
Bất tri bất giác, Lục Khải Phái nhìn dung nhan Kỳ Dương ngủ mà thất thần. Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, ngay sau đó đã thấy đôi mi thanh tú vốn đang ngủ ngon chợt nhăn lại, càng lúc càng nhíu chặt. Khuôn mặt vốn bình tĩnh ngủ yên cũng không còn, nàng ngược lại trở nên nôn nóng hoảng loạn, con ngươi dưới mí mắt chuyển động nhanh chóng, nhưng trước sau vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-ta-trong-sinh/1418994/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.