Sau khi tan học, Hạ Tang chủ động đến ngồi cạnh Kỳ Tiêu, hỏi bâng quơ: “Cuối tuần ra ngoài chơi không?”
Kỳ Tiêu đặt quyển thơ cổ xuống, nằm bò trên bàn, giống như đang làm nũng vậy, chỉ khẽ nói: “Không đi.”
“Cậu không muốn chơi trò mật thất à?”
Kỳ Tiêu liếc cô một cái, có hơi oán giận nói với cô: “Cậu bận việc xong rồi à?”
“Ừ, sắp xong rồi.”
“Vậy đợi cậu bận xong, mình lại xem có tâm trạng không đã.” Kỳ Tiêu kiêu ngạo vươn vai một cái, dài giọng nói: “Bản thiếu gia... cũng không phải ai muốn hẹn là hẹn được đâu.”
“Vậy thì thôi.” Hạ Tang xoay người quay về chỗ ngồi.
Kỳ Tiêu cúi đầu bực bội chửi thề một câu, sau đó lại quay đầu hỏi: “Cuối tuần vẫn hẹn ở mật thất à?”
“Ừ, phòng trinh thám Thất Dạ.”
“Được.” Kỳ Tiêu cười nhạt: “Cậu chơi đến nghiện rồi à.”
“Cảm ơn, Kỳ Tiêu.”
“Cái này thì có gì mà cần cảm ơn.”
“Đúng rồi.” Hạ Tang do dự một hồi, sau đó cẩn thận nói: “Có thể gọi đám Hứa Thiến đến mật thất.”
“Gọi cô ta?” Kỳ Tiêu khó hiểu, chau mày lại: “Lần trước mất hết cả hứng rồi, cậu còn muốn cùng cô ta đến mật thất á?”
“Gọi đi, dù sao cũng cần nhiều người chơi mật thất mà.”
“Cậu có thể gọi bạn thân của cậu đi cùng mà.” Kỳ Tiêu đáp: “Hai người bạn cùng bàn của cậu đó.”
“Bọn họ không có cái gan đó, cậu cứ gọi Hứa Thiến đi.” Hạ Tang lại nhấn mạnh: “Được không?”
Kỳ Tiêu nhìn chằm chằm Hạ Tang một lúc, sau đó mới lười biếng nói: “Được, cậu nói được thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/974216/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.