Chương trước
Chương sau
Lý Quyết và Minh Tiêu không rời mắt nhìn chằm chằm vào từng chữ Hạ Tang viết, tim thấp thỏm không yên, giống như cả đời này đều chưa từng trải qua thời khắc căng thẳng như bây giờ.
Vài giây sau, cô hạ bút xuống, nặng nề thở hắt ra.
Minh Tiêu cẩn thận cầm tờ giấy nhớ lên, như thể đang ôm một đứa trẻ sơ sinh vậy, sau đó mắt dán vào dòng chữ trên tờ giấy—
[ZQ, mình thật sự rất thích cậu, là loại thích mà cậu không thể tưởng tượng được đâu, cậu nhất định sẽ là của mình. – SQY]
[Tôi biết, nhưng tôi không xứng. – ZQ]
Lý Quyết ngó đầu qua nhìn, đọc đến vài chữ cuối, cậu ấy trừng lớn mắt, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “VL!”
Câu này, lực sát thương mạnh quá rồi!
Minh Tiêu cũng vội vàng lấy chữ viết của Chu Cầm ra để so sánh.
Mấy chữ đó gần như giống hệt bút tích của Chu Cầm, hàng giả trăm phần trăm mà lại giống y thật!
Minh Tiêu lắc đầu, nhìn về phía Hạ Tang, im lặng một hồi mới thốt ra ba chữ: “Em... đỉnh thật.”
“Không chỉ chữ viết thôi đâu, CMN đến cả giọng điệu cũng y hệt Cầm ca vậy đó! Nhìn mấy chữ này thôi mà trong đầu em đã nghĩ ra một vở kịch ngược luyến tàn tâm luôn rồi!” Lý Quyết hứng khởi nói: “Nếu như em là cô ta, em sẽ khóc nức nở mất thôi!”
Hạ Tang cầm tờ giấy nhớ, cẩn thận dán về chỗ cũ.
Mấy chữ đằng sau, quả thật sức sát thương đủ mạnh.
Đừng nói đến Tống Thanh Ngữ, ngay cả một người ngoài cuộc như cô sau khi nhìn thấy câu này, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó chịu nữa là.
Ba chữ “tôi không xứng” chứa đựng quá nhiều sự nuối tiếc và bất lực.
Hạ Tang lấy điện thoại ra, tách một cái, chụp lại toàn bộ bảng lời nhắn trên tường.
Điện thoại của cô ấy, độ sắc nét rất cao, chụp xong phóng to lên mà vẫn có thể nhìn thấy rõ hàng chữ trên tờ giấy nhớ kia.
“Gái ngoan à, cậu kết bạn với cô ta chưa.” Lý Quyết vội vã nói: “Mau gửi bức ảnh này cho cô ta đi!”
Hạ Tang cạn lời trừng cậu ấy: “Cậu là đang sợ người ta không biết chúng ta ‘hợp tác gây án’ à.”
Minh Tiêu suy nghĩ một chút, nói: “Không thể cứ như vậy rồi gửi cho cô ta được, phải nghĩ cách để cô ta vô tình phát hiện, như vậy thì độ tin cậy mới càng cao.”
“Cái này thì dễ mà, đưa cô ta tới phòng trinh thám, như thế là thấy được rồi?” Lý Quyết đề nghị.
“Trước đây Chu Cầm làm ở đây, có phải cô ta không biết đâu, cậu nghĩ cô ta sẽ đến đây đi dạo chuốc bực bội vào người à?”
“Vậy nếu như đi dạo cùng bạn bè, vô tình đi ngang qua thì sẽ vào xem không?”
Minh Tiêu và Lý Quyết đồng thời quay sang nhìn Hạ Tang, Hạ Tang bất lực khua tay: “Đừng nhìn em, em không thân với cô ta.”
Không chỉ không thân, mà bởi vì Đàm Cẩn, Tống Thanh Ngữ thậm chí còn ghét lây cả Hạ Tang kìa, bình thường lúc gặp mặt cô ở trường, cô ta đều khó chịu ra mặt.
......
Sáng ngày hôm sau, trong giờ học đọc, Hạ Tang dùng đầu bút gõ vào người của Đoạn Thời Âm ngồi hàng trước: “Âm Âm, cậu có kết bạn Wechat với Tống Thanh Ngữ không?”
“Mình không.” Đoạn Thời Âm cầm quyển sách ngữ văn lên che mặt, hơi quay đầu lại nói: “Sao thế?”
“Không có gì.”
“Cậu muốn kết bạn với Tống Thanh Ngữ à?”
“Không phải.” Hạ Tang ngừng lại một chút, thấp giọng hỏi: “Cậu có biết trong đám người chúng ta quen biết, có ai từng kết bạn và nằm trong danh sách bạn bè của cậu ta không?”
Đoạn Thời Âm nghĩ một hồi, nói: “Chắc Hứa Thiến quen cô ta, bọn họ đều trong đội cổ động viên của trường, chắc là sẽ kết bạn với nhau.”
“Ừ.”
Đối với Hạ Tang, Hứa Thiến chắc chắn... không phải là một ứng cử viên lý tưởng.
Đoạn Thời Âm nhìn vẻ mặt khó xử của của Hạ Tang lại nói tiếp: “Trong lớp của Tống Thanh Ngữ chắc chắn có rất nhiều nữ sinh kết bạn với cô ta, nam sinh cũng có.”
“Nhưng những người đó, mình đều không quen.”
“Vậy thì chỉ còn Hứa Thiến rồi.” Hứa Thiến tò mò hỏi: “Nhưng mà cậu hỏi thăm cái này làm gì, muốn kết bạn Wechat với cô ta à.”
“Muốn làm quen một chút.”
“Chuyện này thì dễ mà, Wechat của cô ta chắc cũng dễ hỏi thôi, tan học mình giúp cậu nghe ngóng xem sao.”
“Cảm ơn cục cưng nha.” Hạ Tang cảm ơn cô ấy: “Nhưng mà thôi vậy.”
Hạ Tang không thể đem chuyện này giao cho người hoàn toàn xa lạ được.
Mọi chuyện cũng đã làm đến mức độ này rồi, nếu như sai ở bước cuối cuối cùng, vậy thì thành công cốc hết.
Hạ Tang nghỉ chỉ còn mỗi Hứa Thiến mà thôi.
Chuyện này giao cho Hứa Thiến mới tự nhiên được, cũng khiến Tống Thanh Ngữ dễ dàng tin tưởng hơn.
Bởi vì Hứa Thiến hoàn toàn là một người ngoài cuộc không chút liên quan gì đến việc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.