Hạ Tang cảm giác được nơi mu bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp thoáng qua như một cơn gió, cô hơi oán giận nhìn về phía anh.
Chu Cầm lại thực hiện một động tác chạy ba bước ném bóng nữa, động tác trôi chảy mà phóng khoáng.
Mặc dù trong mắt Hạ Tang Kỳ Tiêu hoàn mỹ vô khuyết nhưng làm động tác ba bước ném bóng này... cũng không thể nào có phong thái đẹp bằng Chu Cầm.
"Chơi vui không?"Anh mỉm cười quay đầu lại hỏi cô.
"Không vui."
"Mình phát hiện cậu là bạn nhỏ khẩu thị tâm phi."
Hạ Tang cố chấp mạnh miệng: "Từ đầu mình đâu có muốn chơi."
"Được, không ép cậu nữa." Chu Cầm cũng nhìn ra hôm nay tâm trạng cô không được tốt, anh nhặt áo khoác màu đen trên mặt đất, lại tiện tay đeo hộp đàn Đàn vi-ô-lông lên lưng: "Về thôi."
Đường trong trung tâm nghệ thuật Moura rất dài, thường ngày đều có những chiếc xe du lịch ngắm cảnh loại nhỏ, nhưng lúc này đã về chiều, xe ngắm cảnh cũng đã nghỉ, hai người chỉ có thể đi bộ ra ngoài.
Hạ Tang rất ít vận động, vừa mới nãy còn bị bắt ép vận động một lúc gò má đã phiếm hồng, chóp mũi nho nhỏ còn lấm tấm mồ hôi.
"Đưa đàn cho mình."
"Gấp cái gì, ai lấy mất của cậu mà lo."
Chu Cầm đi bên cạnh cô, chiều cao 1m88 lại to con khiến cho người ta có cảm giác rất an toàn, cô cũng không cố chấp nữa.
Anh không để ý lắm hỏi: "Ngày nào cậu cũng tới đây học à?"
"Đâu có, mình chỉ học thứ 5 với thứ 7 thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/974198/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.