Trời tối dần, còn sự hoạt bátcủa tôi càng tăng lên, hôm nay đến lượt Tố Nhi trực đêm hầu hạ tôi. Thấy đôimắt phát quang của chủ nhân, cô lấy làm khó hiểu, tại sao công chúa cứ đến tốilà trở nên lanh lẹ đến vậy?
Ngoài cửa chính của khu nhà vang lên tiếng gõ, tôi có phần hoài nghi, vẫn chưađến giờ Thừa Đức tới, hơn nữa mỗi lần đến anh đều bay qua bay lại chứ có baogiờ chịu gõ cửa đàng hoàng thế này đâu, đây lại là ai được? Tôi bất giác đưatay lên sờ cái áo giáp bằng sợi vonfram đang mặc trên người khi nghĩ đến 2 quảsấm hôm qua, chần chừ không biết có nên cởi ra hay không, nếu không thì sớmmuộn cũng có ngày bị sét đánh chết.
“Công chúa, là công công ở chỗ hoàng thượng đến, nói hoàng thượng cho truyềncông chúa” Vãn Nguyệt đi vào nói, nét mặt có vẻ căng thẳng.
Tôi sững người, đúng là một quả sấm to! Trời tối rồi, Hoàng thượng còn muốn nóichuyện gì với mình? Lẽ nào lại muốn cứu vớt "Niệm kinh chân nhân" tôi– người đang bị Thừa Đức mê hoặc?
Tôi nhìn ra ngoài khe cửa, một thái giám tuổi tác không lớn lắm đứng ngoài cửa,đầu cúi thấp xuống đợi hồi âm của tôi.
“Người này có vẻ như chưa thấy bao giờ? Có đúng là người bên cạnh Hoàng thượngkhông?” Tôi thì thầm hỏi Vãn Nguyệt.
Vãn Nguyệt nhìn tôi rồi nói:
“Đúng, h đổi người, mấy hôm trước nô tì có gặp người này, đích xác là người bêncạnh Hoàng thượng.”
Tôi lúc này mới yên tâm một chút, nhưng vẫn còn do dự, định hỏi liệu không đicó được không, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296882/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.