Tôi vẫn chưa thoát ra khỏi nỗikhiếp sợ vì giết người nên để mặc Thừa Đức ôm lấy mình, mấy người cùng ngồi mộtlúc như thế cho đến khi từ xa vọng lại tiếng vó ngựa gấp rút. Lần này, tiếng vóngựa lại đến từ phía đông, mọi người đều kinh ngạc, Thừa Đức vội ôm lấy tôi nấpvào phía sau một căn lều. Hơn mười người cưỡi ngựa xông vào nơi đóng quân, rõràng cảnh tượng tanh nồng mùi máu này cũng khiến những kẻ mới đến kinh hãi.
"Mau tỏa ra tìm chủnhân!" Một người giọng trầm trầm lên tiếng, là giọng của Phụng Thiện.
Tôi mừng quá, vẻ mặt Thừa Đứccũng giãn ra, anh ôm lấy tôi bước ra khỏi nơi đó, nói gọn: "Không cần, taở đây."
Phụng Thiện thấy Thừa Đức xuấthiện cũng vui mừng ra mặt, vội vã trở người nhảy xuống ngựa, quỳ xuống bên ThừaĐức, những người còn lại trên ngựa cũng vội nhảy xuống,i kiến sau lưng PhụngThiện. Thừa Đức phất tay để họ đứng lên, rồi dặn dò: "Chôn cất mấy kẻ nàyđi, nhìn khó chịu lắm." Sau đó nhìn lướt qua Phụng Thiện một cái, kéo tôichầm chậm bước ra khỏi đó, cho đến một sườn dốc mới dừng lại, nhắm mắt hít vàomấy hơi thật sâu, như muốn đẩy hết mùi máu tanh tưởi ban nãy ra khỏi cơ thể.Tôi quay đầu lại, thấy Phụng Thiện đang lặng lẽ theo sau lưng.
"Chủ nhân xin hãy tráchtội Phụng Thiện đã đến chậm trễ." Phụng Thiện lại quỳ xuống.
"Chuyện gì? Tại sao ngườiTây La Minh lại tìm được đến đây?" Thừa Đức lạnh lẽo hỏi.
"Tin tức bên quận chúatruyền đến, hình như Đại hoàng tử đã ký hiệp ước bí mật gì đó với người Tây LaMinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296875/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.