Ngườidịch: Yuuri.
Tỉnhlại lần nữa phát hiện mình nằm trong một cái lều vải cũ nát, áo giáp mềm trênngười cũng không có, chỉ mặc bộ quần áo cũ rách màu nâu. Vai trái bị băng vảidày giống như gói đồ, nhận ra mùi thuốc xộc vào mũi, bên trên vẫn âm ỉ máu, hễcử động, đau như kim châm muối xát. Tôi đang ở đâu đây? Chẳng lẽ bị bắt rồi? NgườiTây La Minh sẽ đối xử với tù binh thế nào đây? Không biết có ký qua《Hiệpđịnh Geneve》chưa. Thừa Đức thế nào rồi? Thế ThiênTương đã đưa tin tức về rồi sao? Không biết bọn họ có phòng bị hay không.
Tôiđang nghĩ ngợi lung tung, thì có người chui vào lều vải. Là người phụ nữ khoảng40 tuổi đổ lại, và cách trang điểm có hơi giống Đại Liên Na, cũng là trên đầuđội cái mũ nhỏ màu đen, tóc tai bù xù, chỉ là chẳng qua tóc chị ta có hơi khôvàng, với lại trên cái mũ cũng không có cẩn viền. Nhìn thấy tôi tỉnh lại, trênkhuôn mặt đen thui của người phụ nữ đó lộ vẻ vui mừng, bò đến bên cạnh tôi, haitay chắp trước ngực nhỏ giọng niệm: "Đa tạ thần linh phù hộ, đã giữ linhhồn của cô lại Cách Đại Nhi."
Hả? cóthể nghe hiểu! May mà chị ta không s mộttràng như chim hót, nếu không chắc tôi không biết tìm chỗ nào mà khóc.
"Chịcó thể cho tôi biết là tôi đang ở đâu không?" tôi hỏi.
"Đâylà thảo nguyên Cách Đại Nhi nơi Thần linh đã ban cho chúng tôi." Chị tanói một cách thành kính.
Oạch,nói thế thà không nói còn hơn, có khác gì trả lời đây là Trái Đất chứ khôngphải Sao Hỏa đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296868/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.