Sau gần 12 tiếng đồng hồ đứng ngồi không yên thì cuối cùng bác sĩ cũng bứớc ra.cả đám người ở đó nhốn nhác chạy lại hỏi thăm tình hình:
-các sĩ,con bé sao rồi?
-tiểu thư đã qua tình trạng nguy kịch chỉ là khi nào tỉnh lại thì chúng tôi không thể biết chắc được.-ông bác sĩ nói rồi lập tưc chuồn ngay khỏi đó đề phòng trường hợp bị sử quyết ngay tại chỗ
Các vị tiẻu thư của Triệu gia tuy trong lòng bây giờ nhuw có lu đốt nhưng cũng cố gắng chấn tĩnh lại để động viên đám thiếu gia mặt đamg ngây hết ra kia:
-mọi người yên tâm.dù sao con bé cũng qua cơn nguy kịch rồi.sớm muộn gì thì cũng sẽ tỉnh lại thôi mà.bây giờ mọi người về nhà nghỉ ngơi hết đi.chúng tôi sẽ ở lại với con bé.
-ừ.-đáp lại chỉ là những lời nói cho qua chuyện mà thôi.bây gìờ họ chỉ biết bước đi trong vô giác khi mà có thể cô em họ mà họ nuông chiều,yêu thương và dốc sức tìm kiếm bao nhiêu năm chỉ vừa gặp được là lại phải vào phòng mổ và có thể còn không thể tỉnh lại nữa.trái tim họ như có trăm ngàn lưỡi dao đang đâm vào rồi bóp chặt nó lại vậy.
Trong lúc đó chỉ có một chàng trai đi nguqợc lại với hướng của mọi người,người đó chính là câuk ba.bây giờ cậu đang tiến về phía phòng bác sĩ phẫu thuật lúc này.mở cửa bước ra,cậu lập tức tiến lại bàn làm việc của gã bác sĩ đó.
-bác sĩ,cô bé hiến tũy bây giờ sao rồi?
-cô bé đó thì tình trạng tốt hơn tiểu thư,có lẽ lát nữa sẽ tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-bong-dem/70687/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.