“Không phải như thế. . . . . .”
“Đủ rồi!” Lão thái gia lại không muốn nghe nữa.”Lý thẩm, đưa tiểu thư vào trong nhà!”
Một người giúp việc trung niên vội vàng tới đây.”Tiểu thư.”
“Không phải vậy! Gia gia,ông hãy nghe con nói. . . . . .” Uông Ngữ Mạt khẩn cầu nhìn tổ phụ.
Uông lão thái gia nhìn sang chỗ khác.
“Uông lão gia. . . . . .”
” Tiểu tử kia câm miệng lại cho ta!” Lão thái gia gầm lên, hắn nhìnchằm chằm Phương Nhĩ Kiệt.”Cũng là ngươi! Dạy hư cháu gái của ta, tatuyệt đối không để cho ngươi ở chung với cháu gái của ta! Cút ngay đi!”
Phương Nhĩ Kiệt trầm mặc, biết Lão thái gia lúc này cái gì cũng nghekhông lọt, hắn chỉ có thể buông cánh tay của Uông Ngữ Mạt ra.
“Nhĩ Kiệt!” Thấy hắn buông tay ra, Uông Ngữ Mạt vội vàng bắt được tay hắn.”Ngươi không nên đi.”
Cô sợ hắn đi thật, không thương cô nửa.
“Nha đầu, đừng sợ.” Phương Nhĩ Kiệt dịu dàng trấn an, nhìn thấy nướcmắt của cô ở hốc mắt chảy xuống, giọng của hắn dịu dàng hơn.”Đừng khóc,anh sẽ không buông, nhưng nha đầu em cũng phải cố gắng.”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt của hắn làm cho nổi sợ của cô dần dần biến mất, cô biết, hắn sẽ không dễ dàng buông cô ra.
“Có muốn lập gia đình hay không, quyền lựa chọn ở em.” Hắn vỗ vỗ đầucủa cô, rồi rời đi, hắn nhìn nhưng không có lên tiếng nói với Bạch Thanh Lê một câu, lúc này mới kéo ra bàn tay của Uông Ngữ Mạt ra, giẫm chậntại chỗ rời đi.
Uông Ngữ Mạt nhìn hắn rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-biet-dieu-mot-chut-nha/1539500/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.