Nhưng Phương Nhĩ Kiệt giống như không để ý tới, tròng mắt đen nhìn về phía Lão thái gia.”Uông lão gia, ta muốn cháu gái ông.”
“Ngươi nói cái gì?” Lão thái gia trợn mắt.
“Phương Nhĩ Kiệt!” Uông Ngữ Mạt cũng không dám tin hắn lại dám nói thẳng như vậy, “Ngươi đang ở đây nói nhăng nói cụi gì đó?”
“Anh nào có nói nhảm?Anh rất chân thành .” Nói là nói như vậy, nhưngxem ra gương mặt tuấn tú vẫn không tập trung, “Uông lão ông, ta nóithật.”
Lão đại gia nheo lại con ngươi nhìn về phía hắn, Phương Nhĩ Kiệt mặcdù cười, nhưng mà tròng mắt vô cùng sắc bén, biểu hiện lời của hắn không phải là trò đùa.
“Tiểu tử, ngươi không phải không biết Ngữ Mạt có vị hôn phu .”
“Biết.” Phương Nhĩ Kiệt nhìn sang Bạch Thanh Lê một cái.
Mà Uông Ngữ Mạt thì cúi đầu, từ ban nãy đến bây giờ,cô vẫn không dámnhìn về phía Bạch Thanh Lê, chỉ sợ thấy ánh mắt trách cứ của hắn.
“Ngươi có chỗ nào có thể vượt Thanh Lê nha ?” Lão thái gia nhẹ đậpquải trượng, “Ta nhớ được lúc ngươi tốt nghiệp không phải là cự tuyệtnhiều bệnh viện mời sao, rồi đến ở nông thôn làm bác sĩ sao?”
“Đúng nha!” Phương Nhĩ Kiệt gật đầu, hắn không có hứng thú ở thànhthị, khi được bằng tốt nghiệp hắn trở về trấn nhỏ làm thầy thuốc rãnhrỗi.
“Vậy ngươi có thể cho Ngữ Mạt cái gì? Ngữ Mạt là bảo bối của Uông gia chúng ta, chúng ta lkhông thể nào để cho con bé đi chịu khổ .” Uông lão gia nói xong.
“Uông lão ông, ta chưa nói ta sẽ cưới cô ấy.” Chịu khổ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-biet-dieu-mot-chut-nha/1539499/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.