Mỗi ngày trở về mặc dù cúi đầu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánhmắt nóng rực của hắn, làm cho cô sợ, cũng làm cho cô tâm hoảng ý loạn. 
Cô mặc dù đơn thuần nhưng không ngu ngốc, mấy ngày qua tim loạn nhịp làm cho cô loáng thoáng hiểu cái gì, tuy nhiên lại không dám đi tìm tòi nghiên cứu quá sâu, đó là không được nha! 
Cô có vị hôn phu, hơn nữa phải kết hôn, Thanh Lê Kha đối với cô tốtnhư vậy,hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô cũng thích Bạch Thanh Lê nha, gả cho Bạch Thanh Lê không phải là nguyện vọng cả đời của cô sao? 
Cho nên chớ suy nghĩ quá nhiều, mấy ngày nữa cô phải rời đi, phải trở về, bất kể là chuyện lên giường hay là chuyện buổi sáng kia.Cô đều muốn quên mất, không muốn nhớ nửa! 
Uông Ngữ Mạt hít sâu một cái, dừng bước, nhìn vào cánh cửa sắp bước,cửa sổ lộ ra ánh đèn sáng ngời, cô có thể nghe được tiếng động từ bêntrong truyền ra,cô biết hắn ở bên trong. 
Đưa tay cầm tay cầm cán cửa,cô mở cửa bước vào. 
“Trở về rồi sao?.” Phương Nhĩ Kiệt tà tựa tại cửa phòng bếp.Nếu cô không trở lại hắn vừa muốn ra ngoài tìm cô. 
“Ừm!” Uông Ngữ Mạt gật đầu, thói quen cúi đầu, nhận thấy được ánh mắt của hắn, cả người lùi thêm mấy bước. 
“Anh đang nấu. . . . . .” 
“Em đi tắm trước!” Cô cúi đầu muốn chạy nhanh lên lầu. 
Nhưng lần này người đàn ông đó không cho cô trốn. Phương Nhĩ Kiệtngăn cản trước thang lầu, nhìn cô cúi đầu xuống, ” Chuyện buổi sáng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-biet-dieu-mot-chut-nha/1539488/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.